Xung quanh lặng ngắt như tờ, có người đoán rằng cho dù Vũ La bất phàm, tuy nhiên cảnh giới không bằng Triệu Dực Tông, nhưng Triệu Dực Tông muốn chiến thắng cũng phải trải qua giằng co một lúc lâu mới được. Không ai ngờ Triệu Dực Tông lại không chịu nổi một đòn, chiêu thứ nhất vô ích mà lui, chiêu thứ hai đã bị giết chết trong nháy mắt.
Mãi đến lúc này Quách Lãnh Nguyệt mới thét lên một tiếng chói tai, nhào tới:
- Dực Tông... Dực Tông, huynh làm sao vậy...
Hồ Thiên Trảm kinh ngạc nhìn Vũ La, trọng lòng mơ hồ cảm thấy, có lẽ thành tích Chung Nam sơn lần này chưa chắc chỉ trông vào biểu hiện của mình.
Cổ Phượng Ca và Tống Hiểu Vũ vừa nhìn Vũ La, vừa liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt đối phương có vẻ kiêng kỵ thật sâu.
- Đan Thành sơ cấp?
Hai người cùng nhau thấp giọng kinh hô.
Mới vừa rồi Vũ La ra tay, rốt cục hai người bọn họ cũng đã nhìn ra cảnh giới chân chính của Vũ La, không phải là Đan Thai trung cấp như bọn họ suy đoán lúc trước, mà là Đan Thành sơ cấp, cũng chỉ kém hơn Triệu Dực Tông một cấp, đây là bất ngờ vượt xa dự liệu của họ.
Vũ La không cần phải giả vờ che giấu, thật sự không cần. Trước khi Triệu Dực Tông động thủ, hắn đã biết Triệu Dực Tông hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa đánh chết Triệu Dực Tông đối với hắn, mức độ khó khăn không hơn chộp chết một con ruồi.
Vũ La hiểu rất rõ ràng tình huống của mình, hắn có một thủ đoạn vô cùng bí mật: Chính là thân thể hắn cường hãn tới mức ngay cả hắn cũng cảm thấy biến thái.
Pháp bảo thông thường cũng khó lòng tạo thành thương tổn đối với hắn, Triệu Dực Tông muốn làm thương tổn đến căn bản hắn là không thể nào. Mà cho dù là cảnh giới của Vũ La thấp một chút, nhưng hắn còn có Vu lực màu vàng sẫm, còn có vũ khí bí mật là thần lực, Linh Long càng không cần phải nói. Dùng đối phó với những người này chẳng khác nào thái rau xắt chuối.
Vũ La lạnh nhạt đứng bên cạnh ba người Vương Cầm Hổ, ánh mắt mọi người nhìn hắn lúc này đã hơi đổi khác.
Quách Lãnh Nguyệt khóc sướt mướt, ra sức lay lay Triệu Dực Tông, nhưng không thấy có phản ứng gì. Quách Lãnh Nguyệt thét một tiếng chói tai, dường như đã hóa điên xoay người xông về phía Vũ La.
Vũ La nhướng mày, lạnh lùng phun ra hai chữ:
- Muốn chết!
Một cỗ sát ý lạnh như băng nháy mắt ngăn chặn Quách Lãnh Nguyệt. Quách Lãnh Nguyệt linh cơ thoáng động, chợt nhớ ra: Đây là tỷ võ, sinh tử tùy mạng, Vũ La có thể một chiêu giết chết Triệu Dực Tông ngay tức khắc, cũng có thể dễ dàng giết chết mình. Hiện tại mình xông tới như vậy, không phải là cho Vũ La cái cớ rất tốt để giết mình sao?
Quách Lãnh Nguyệt cắn răng một cái, sợ hãi rụt rè lui trở về.
Đối với nàng, hiện tại Vũ La chỉ còn lại toàn là khinh bỉ.
Kết quả trận này thật sự ra ngoài dự liệu của mọi người. Lưu Thư Lương cũng bị bất ngờ, vất vả một phen mới thu xếp xong xuôi cho Triệu Dực Tông gần như đã chết, sau đó thở phào một cái:
- Tỷ võ tiếp tục
Lão thầm cảm thấy may mắn trong lòng, lúc trước đã không đắc tội với Vũ La. Lưu Thư Lương tự xét thấy cho dù là đích thân mình ra trận tỷ võ cùng Triệu Dực Tông, cũng không thể chịu được hai quyền của y, càng không có khả năng xuất ra một chiêu đánh chết Triệu Dực Tông như vậy.
Lúc trước lời đồn Vũ La hết sức hung tàn, coi như hôm nay Lưu Thư Lương đã có được nhận thức rõ ràng mà minh xác.
Mặc dù chuyện dàn xếp Triệu Dực Tông tốn không ít thời gian, nhưng nhờ bản thân trận tỷ thí này quá nhanh, cộng chung thời gian lại cũng bằng một trận tỷ võ thông thường.
Kế tiếp là Cổ Phượng Ca ra trận, đối thủ của y chính là một tên đệ tử thập đại môn phái. Cổ Phượng Ca vừa lên đã lập tức tỏ ra áp đảo, một chiêu Pháo Quyền trầm hùng suýt chút nữa đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài.
Bất quá tên đệ tử thập đại Thiên Môn kia cũng hết sức thông minh, phát hiện tu vi của mình không bằng Cổ Phượng Ca, lập tức chạy vòng vòng khắp lôi đài, không chịu đối chiêu chính diện với y, ẩn nhẫn chờ cơ hội phản kích.
Nhưng dù sao tài nghệ Cổ Phượng Ca cũng cao hơn đối thủ một bậc, đầu tiên y tỏ ra dưới mắt không người, chiêu nào cũng hết sức tròn trĩnh, không chừa lối thoát cho đối thủ. Sau đó y giả vờ để lộ chút sơ hở, tên đệ tử thập đại môn phái hết sức vui mừng xông tới, bị y thuận thế xuất ra một đòn đánh bay khỏi lôi đài.
Trận tỷ thí này cực kỳ đặc sắc, có thể nói hấp dẫn vô cùng, thật ra thì từ khi bắt đầu đến kết thúc, Cổ Phượng Ca cũng chỉ dùng hơn mười chiêu.
Giữa tiếng hoan hô ủng hộ của mọi người, Cổ Phượng Ca ôm quyền vái chào xung quanh, khách sáo xuống khỏi lôi đài. Y đi tới đỡ tên đệ tử thập đại môn phái vừa bị bình đánh bại, an ủi vài câu vô cùng chu đáo. Tên đệ tử kia cũng chỉ có thể cười khổ tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.
Lúc xuống lôi đài, Cổ Phượng Ca làm như vô tình liếc nhìn Vũ La một cái, cái nhìn này có thể hiểu là khiêu chiến, cũng có thể hiểu là khiêu khích. Tóm lại, Cổ Phượng Ca quả thật có suy nghĩ như vậy.
Chỉ cần có thể đánh bại Vũ La bên trong Đông Hồ địa cung, danh hiệu đệ nhất nhân lớp thanh niên không thoát được tay mình.
Những trận tranh tài kế tiếp cũng không ra ngoài dự liệu của mọi người, kẻ có đẳng cấp cao hơn giành chiến thắng.
Cũng phải nói rằng các tu sĩ chiến đấu với nhau chỉ dựa vào tu vi bản thân như vậy, quả vô cùng đẹp mắt.
Võ giả nơi thế tục chiến đấu với nhau, ngay cả động tác tung mình bay lên không cũng cực kỳ ít thấy. Bởi vì thân ở trên không khó lòng biến hóa, một khi xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì căn bản không thể nào ứng đối.
Nhưng các tu sĩ không phải như vậy, bay vọt lên không, nháy mắt rẽ ngoặt, linh quang đủ màu bắn ra bốn phía, trông đặc sắc vô cùng.
Sau trận đầu tiên bị Vũ La làm cho khiếp sợ, dần dần mọi người cũng khôi phục như cũ, xem những trận tranh tài đặc sắc cũng lớn tiếng hoan hô.
Trước khi tranh tài, Vương Cầm Hổ lỡ miệng khoác lác quá đà, kết quả lên lôi đài mới phát hiện ra đối thủ của y có thực lực hết sức hùng mạnh. Vương Cầm Hổ khổ chiến một phen, mất hơn một canh giờ mới miễn cưỡng đánh bại được đối thủ.
Lúc xuống lôi đài nét mặt y đỏ bừng, không dám nhìn tới Thương Điệp Lệ, chỉ cảm thấy đã mất mặt vô cùng.
Nhưng Thương Điệp Lệ lại chủ động tiến tới nghênh đón, lại lấy ra khăn lụa của mình lau đi vết máu trên khóe miệng y, ân cần dịu dàng hỏi:
- Sao hả, thương thế có nặng lắm không?
Nhất thời Vương Cầm Hổ có cảm giác như vừa sống lại, cười ngây ngô:
- Ha ha, ha ha, không sao, không sao, không còn thương tích gì nữa!
Thương Điệp Lệ xấu hổ giận dữ:
- Muốn chết!
Vũ La ở một bên thấy vậy cười thầm, sắc mặt Thương Điệp Lệ lại càng ửng hồng, cúi đầu có vẻ bẽn lẽn.
Sau trận tỷ thí của Vương Cầm Hổ, Lưu Thư Lương liền gọi tên Mạnh Liên Ân.
Vũ La vỗ vỗ vai y, Mạnh Liên Ân nở một nụ cười, hít sâu một hơi, động thân lên trên lôi đài.
Hồ Thiên Trảm ra vẻ trầm ổn, chờ Mạnh Liên Ẩn lên lôi đài mới cố ý chậm ở phía sau một bước, đi theo lên đó.
Hai người vừa bắt đầu tranh tài, Hồ Thiên Trảm đã ra vẻ cao đồ Thiên Môn có thực lực cường hãn, khí thế dọa người, chiêu nào chiêu nấy thế mạnh lực trầm. Toàn trường đâu đâu cũng thấy linh quang màu xanh do Hồ Thiên Trảm phát ra, Mạnh Liên Ẩn cực kỳ bị động, chỉ có chống đỡ mà không có sức hoàn thủ.
Vương Cầm Hổ lo lắng nói:
- Tình huống không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tiểu Mạnh sẽ bị trọng thương...
Thương Điệp Lệ cau mày, trong mắt cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Bất quá tranh tài như vậy, người khác không xen tay vào được, nàng lo lắng suông cũng không có biện pháp gì.
Vũ La vốn cũng rất lo lắng, nhưng sau khi quan sát cục diện diễn ra trên đài một lúc chợt nở một nụ cười, tỏ ra ung dung tự tại:
- Yên tâm đi, Mạnh Liên Ân nhất định có thể thắng.
Vương Cầm Hổ không hiểu bèn hỏi:
- Làm sao thắng được, ngươi xem tình thế hiện tại, tiểu Mạnh nguy cơ trùng trùng...
Vũ La nói:
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Y Cuồng Thê