Thiên Vương cổ đau đớn kêu lên một tiếng quái dị, ra sức vung mạnh đuôi mình. Dù là Vũ La cũng bị vứt mạnh ra xa, va vào vách đá kêu bịch một tiếng lớn, vách đá cũng bị lõm vào một vết.
Thân thể Vũ La cường hãn vô cùng, dù là pháp bảo thông thường cũng không đả thương hắn được. Hiện tại có năng lực Phục Nguyên vô cùng nhanh chóng, chút thương tổn này không đáng để nhắc tới.
Hắn vừa nhảy ra, Thương Điệp Lệ đã bất chấp tất cả nhảy ra trước mặt Thiên Vương cổ. Vũ La thấy bộ dạng liều lĩnh điên cuồng của nữ nhân này, không khỏi nhớ tới bộ dạng Cốc Mục Thanh lúc mình đi Đông Thố một thời gian. Hắn thầm thở dài, trong đời có thể gặp một nữ nhân liều mạng vì mình như vậy, chắc chắn là phúc lớn bằng trời, Vương Cầm Hổ quả thật là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Thương Điệp Lệ dùng hết toàn lực, thân hình nàng nhoáng lên một cái, hóa thành một màn sương màu lam trước mặt Thiên Vương cổ. Mười sáu con mắt của Thiên Vương cổ xoay chuyển vòng vòng, nhưng cũng không tìm được hành tung của truyền nhân Côn Luân.
Bỗng nhiên Thương Điệp LỠxuất hiện thân hình ở một nơi, bàn tay trắng nõn thon dài giống như một thanh đao bén, đâm mạnh vào một con mắt của Thiên Vương Cổ.
Phập!
Một dòng máu đen sì phun ra ướt đẫm người nàng, Thiên Vương cổ thét lên một tiếng thê lương thảm thiết. Vũ La hét lớn một tiếng: “Tránh mau!”, đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Máu của Thiên Vương cổ chính là kịch độc, Thương Điệp Lệ lảo đảo ngã xuống, gương mặt đen sì.
Vũ La thở dài, ba người Thương Điệp Lệ cũng là người tính tình trung hậu, thiên tư bất phàm, nếu cho bọn họ thời gian trăm năm, nhất định sẽ trở thành cường giả nhất lưu của Tu Chân Giới, thế nhưng hiện tại vẫn còn có hơi ấu trĩ.
Tào Long Báo hét lớn một tiếng:
- Vũ Đại nhân, mau nghĩ biện pháp, nếu không chúng ta sẽ bị súc sinh kia vây chết ở chỗ này.
Mạnh Liên Ân đang đỡ lấy Vương Cầm Hổ trọng thương bất tỉnh, thấy Thương Điệp Lệ ngã xuống vội vàng chạy tới đón đỡ. Không ngờ rằng một cái đuôi rắn khổng lồ vù một tiếng đâm tới, Mạnh Liên Ân hành động bất tiện, chỉ đành thở dài một tiếng nhắm hai mắt lại.
Nhưng y đợi một lúc lâu, phát hiện ra mình vẫn còn sống, mở mắt ra chỉ thấy trước mặt là một vòng xoáy rất lớn màu vàng sẫm. Sắc mặt Vũ La vô cùng giận dữ, giống như Ma Thần đứng sừng sững trong vòng xoáy này.
Đuôi rắn khổng lồ kia đâm vào vòng xoáy lập tức bị ăn mòn rất nhanh, máu thịt văng ra tung tóe, đau tới nỗi Thiên Vương cổ liên tục kêu thảm thiết, vội vàng thu đuôi rắn trở về.
Thiên Vương cổ vừa ra, lập tức đánh đâu thắng đó, cho dù là Bá Vương cổ hùng mạnh cũng bị nó đánh bại dễ dàng, thậm chí ăn mất một nửa. Đối với những tu sĩ này cũng chỉ cần táp một cái nuốt một người, thế nhưng đối mặt với Vũ La, nó lại chịu thiệt thòi hết lần này tới lần khác. Thiên Vương cổ quát lên như sấm, trí thông minh của nó vốn không cao, sau khi chịu thiệt thòi càng hận thấu xương Vũ La, không thèm để ý tới bọn Tào Long Báo mà nhìn Vũ La chằm chằm, muốn quyết một trận tử chiến cùng hắn.
Vũ La dang rộng hai tay, Vu lực màu vàng sẫm trong cơ thể chuyển động mạnh mẽ như nước thủy triều. Vòng xoáy màu vàng sẫm không ngừng bay lên, lúc này đã cao tới ba mươi trượng, khí thế ngút trời.
Tám cái miệng khổng lồ của Thiên Vương cổ đồng thời há to, phát ra tiếng rống rung trời. Thanh âm này cực kỳ chói tai, dường như còn có hiệu quả công kích tinh thần, bọn Tào Long Báo bên cạnh chỉ cảm thấy nguyên hồn run rẩy kịch liệt, đau đớn không chịu nổi, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Vũ La đứng mũi chịu sào lại càng vất vả, dù là có Vu lực màu vàng sẫm bảo vệ, nhưng cũng phải lảo đảo một hồi. Thiên Vương cổ lập tức trườn tới, tám đầu tám đuôi vây chặt lấy Vũ La, siết lại thật mạnh, muốn nghiền hắn thành thịt vụn.
Nhưng nó đã chộp hụt, không biết từ lúc nào Vũ La đã không còn đứng ở nơi đó. Nguyên hồn Vũ La hết sức hùng mạnh, âm ba nhiếp hồn này đối với hắn chỉ là gãi ngứa.
Với trí khôn của Thiên Vương cổ khó mà hiểu được Vũ La dùng kế lừa dối nó, chỉ ngây người một lúc, một cái đầu đã trúng đòn nghiêm trọng.
Bùng...
Một quả đấm chứa đầy Vu lực màu vàng sẫm đập mạnh vào một cái đầu rắn. Vu lực màu vàng sẫm nhanh chóng xoay tròn, lớp vảy rắn chắc mà bọn Tào Long Báo liều mạng công kích vẫn không thể công phá, lúc này vỡ nát trong Vu lực màu vàng sẫm, giống như bọt nước tung tóe ra bốn phía.
Quả đấm của Vũ La đi sâu vào trong đầu, Vu lực màu vàng sẫm bạo phát trong đầu nó.
Bịch...
Một cái đầu rắn vỡ ra thành mấy mảnh, máu đen ngòm bắn tung tóe khắp nơi. Vũ La giơ tay lau máu dính trên mặt, hiện tại mặt hắn cũng lộ vẻ dữ tợn.
Máu độc của Thiên Vương cổ đối với hắn không phải là uy hiếp. Hắn có được thân thể cường hãn, còn có Độc Long Bích Ngọc Đằng, máu độc có thể làm hại Thương Điệp Lệ lại không làm gì được hắn.
Thiên Vương cổ hét thảm một tiếng, bảy cái miệng khổng lồ còn lại nhanh chóng táp về phía Vũ La.
Một khi súc sinh này liều mạng, Vũ La cũng hết sức đau đầu, không thể làm gì khác hơn là tạm thời thối lui, tránh đi thế công sắc bén của nó.
Đúng lúc này, thình lình trong mê cung bên cạnh có một bóng đỏ như máu xông ra, bay tới trên thân Thiên Vương Cổ cắn mạnh một cái, giật một mảng da thịt rất lớn trên người nó xuống.
Mọi người đều sững sờ, bóng đỏ kia bay vào vách đá bên cạnh, thì ra là Bá Vương cổ đã trọng thương khi trước.
Miệng Bá Vương cổ còn đang chảy máu, nhưng nó vẫn tham lam nhai nuốt máu thịt Thiên Vương cổ.
Thiên Vương cổ đau tới nỗi liên tục rống giận, xông lên chuẩn bị ăn thịt bại tướng dưới tay mình.
Nhưng Bá Vương cổ ăn huyết nhục của nó, đã diệt hết sợ hãi trong lòng đối với nó, linh hoạt không ngừng chạy vòng quanh vách đá, khiến cho Thiên Vương Cổ nhất thời không làm gì được. Bên cạnh còn có Vũ La như hổ rình mồi, Thiên Vương cổ lo không xuể, lập tức làm vào thế bị động.
Tào Long Báo lập tức hô:
- Vũ Đại nhân, mau mở ra Đông Hồ trên đỉnh đầu, đó là đường thoát duy nhất của chúng ta.
Vũ La lại không cho là như vậy, sau khi Tào Long Báo kêu lên một tiếng, thừa dịp hai cổ thú chém giết, y lập tức liều mạng xông lên. Vũ La vừa mới kêu to một tiếng “Không thể”, hai Cổ thú thình lình đỏ mắt, sóng vai xông tới, nhanh chóng chộp về phía Tào Long Báo.
Tào Long Báo thấy vậy hồn phi phách tán, cũng may từ trước tới nay y vô cùng tin phục Vũ La, mặc dù không rõ vì sao Vũ La lại nói “Không thể”, nhưng tốc độ xông lên cũng giảm đi một chút. Chính nhờ chậm lại như vậy đã cứu được mạng y.
Tốc độ hai Cổ thú quá nhanh, nhất thời không ngừng lại kịp, xông tới trước mặt y.
Tào Long Báo lập tức lui trở về, hai cổ thú thấy những tu sĩ kia không hề phá hoại Đông Hồ trên đầu nữa, cũng không để ý tới bọn họ, bắt đầu quay sang tiếp tục đánh giết lẫn nhau.
Tiếng rống vang lên liên tục, bóng cổ thú to như núi, thanh âm mỗi lần chúng va chạm nhau chẳng khác nào sấm nổ trên chín tầng trời.
Tào Long Báo thầm nghĩ mình may mắn, mãi đến lúc này y mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: Mình có thể sống đến bây giờ, đều là nhờ trong lòng lúc nào cũng nghĩ tốt về Vũ La. Vào thời khắc sinh tử, Vũ La giúp bọn họ một tay, mà những người khác đều chết trong Đông Hồ địa cung vốn hết sức an toàn này.
Tào Long Báo cảm thấy lạnh toát trong lòng, không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái. Chuyện trong lòng y không thể nào nói với Vũ La, nhưng lòng tin vốn hết sức vững vàng của y hiện tại không khỏi dao động. Nghĩ tới chuyện trong môn phái, Tào Long Báo mơ hồ có hơi hối hận.
Hai Cổ thú đang đánh giết, bỗng nhiên cả vực sâu run lên một cái. Tào Long Báo như chim sợ cành cong, vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Y vội vàng nhìn xuống vực, sợ rằng sắp sửa có quái vật nào đó xông lên.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc:
- Lạ thật, vì sao lại nhanh như vậy?
Vũ La biết là những bố trí do mình làm ra đã phát sinh tác dụng. Nhưng dựa theo suy đoán của hắn, những bố trí này ít nhất cũng phải nửa ngày sau mới có thể phát huy tác dụng, bây giờ còn chưa tới một canh giờ, vì sao lại có tác dụng sớm như vậy?
Truyện convert hay : Đô Thị Thiếu Niên Bác Sĩ