Mạnh Liên Ân cười khổ một tiếng, chắp tay nhìn Vũ La:
- Vũ Đại nhân, xin chứa chấp hai kẻ đáng thương không có nhà để về chúng ta...
Vũ La nhìn y một cái, cảm biểu lộ của Mạnh Liên Ẩn có vẻ khác thường.
Toàn môn bị hủy, tuy rằng Mạnh Liên Ân đau lòng, nhưng hẳn không tới nỗi như vậy mới phải.
Bất quá hắn vẫn cười một tiếng:
- Có thấy chưa, đây mới đúng là tư thế nên có khi gặp chuyện phải cầu người khác. Được rồi, các ngươi tới đó ở đi, bất quá ngươi cũng biết quái nhân trong biệt viện Yên sơn rất nhiều, gia đình ngươi nên giữ mồm giữ miệng một chút.
Mạnh Liên Ân gật đầu:
- Ngươi yên tâm, nàng làm gì không đúng, ta sẽ nói với nàng.
Thực Nguyệt Doanh hừ lạnh một tiếng, Mạnh Liên Ân cười khổ, Vũ La lộ ra vẻ mặt “ta hiểu rồi”, khiến cho Mạnh Liên Ân dở khóc dở cười.
Các tu sĩ đã chạy sạch, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn ở lại trong nhà tranh, mặc dù có ba tên tu sĩ khác bảo vệ, nhưng qua thời gian dài như vậy Vũ La vẫn có chút không yên lòng, ba người liền lập tức trở về.
Trên đường, Mạnh Liên Ân tiến lên mấy bước, sóng vai cùng Vũ La mà đi:
- Phải chăng ngươi thấy ta có hơi bất cận nhân tình?
Vũ La không nói gì, đó không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua hắn cảm thấy Mạnh Liên Ân hiện tại vẫn còn có chút bất đồng với trước kia.
Mạnh Liên Ân thở dài:
- Ngươi có biết giữa ta và Doanh nhi có chuyện gì không?
Đây là sự kiện bí ẩn lớn nhất của Tiên mộ Hoài Sơn hà.
Mạnh Liên Ân sửa sang lại ý nghĩ một chút, chậm rãi nói.
- Thời kỳ thượng cổ là thời kỳ tốt nhất, các tộc cùng nhau quật khởi. Nhân tộc xuất hiện rất muộn, vả lại còn phụ thuộc Long tộc.
- Ngũ Phương giới trong thời Hồng Hoang bởi vì thế giới mới vừa ra đời, các loại quy tắc cũng không nghiêm khắc, thường xuyên có Tiên Nhân hạ giới đi lại. Mà khi đó, Thực Nguyệt Doanh chính là một trong Tam Đại Chiến Thần của Đồ Long tộc, tử địch của Long tộc, dù trên Tiên giới cũng là đầu sỏ một phương.
Thực Nguyệt Doanh chém giết Long tộc vô số, trong đó nổi tiếng nhất là chín Đại Long chiến sĩ, chính là chín cái xương đầu rồng bên dưới Long Não Thạch Kiều. Chín con Thần Lọng này toàn là nhân vật danh chấn một phương trên Tiên giới, về phần những Long tộc yếu hơn khác, ngay cả bản thân Thực Nguyệt Doanh cũng không nhớ rõ.
Một lần Thực Nguyệt Doanh đuổi giết một con Thần Long, Thần Long kia hoảng hốt chạy bừa ẩn nấp xuống hạ giới. Thực Nguyệt Doanh đuổi đến tận cùng không chịu buông tha, mất thời gian ba tháng rốt cục giết chết Thần Long này. Mà cũng vào lần ấy, nàng gặp một thiếu niên Nhân tộc đang múc nước bên bờ một con sông lớn.
Vào kiếp ấy thiếu niên có tên là Ương Thuấn, chuyện tình ái của hai người hết sức bình thường. Ương Thuấn vừa nhìn thấy mặt Thực Nguyệt Doanh thấp thoáng qua lớp lụa mỏng, lập tức thất hồn lạc phách theo sau, đi qua mười ngọn núi.
Thực Nguyệt Doanh vô cùng tức giận, nhiều lần xuất thủ đánh cho y trọng thương. Nhưng Ương Thuấn giống như bị trúng tà, nhất định không chịu bỏ cuộc, nhất định theo đuổi sau lưng nàng.
Từ trước tới nay, lần đầu tiên Thực Nguyệt Doanh cảm thấy thẹn thùng.
Sau khi hai người luyến ái nhau, Thực Nguyệt Doanh biết chuyện này tuyệt không thể để cho bất cứ kẻ nào biết. Tuy rằng chuyện này bí mật, nhưng trên đời này giấy không thể nào gói được lửa, huống chi nàng chính là đường đường Tam Đại Chiến Thần Đồ Long tộc, có vô số ánh mắt đang âm thầm theo dõi nàng.
Rốt cục chuyện này bại lộ, kết quả có thể tưởng tượng. Đồ Long tộc, Long Tộc, Nhân tộc, thảy đều giận dữ.
Trưởng Lão hội của Đồ Long tộc liên kết với hai đại Chiến Thần kia ép buộc Thực Nguyệt Doanh phải lựa chọn. Thực Nguyệt Doanh không chịu bỏ Ương Thuấn, không tiếc quyết liệt cùng Đồ Long tộc.
Trong Đồ Long tộc, chiến lực của Thực Nguyệt Doanh là đệ nhất, hai đại Chiến Thần kia liên thủ cũng không nắm chắc thắng được nàng. Cho nên bọn họ sử dụng một thủ đoạn hèn hạ: Chỉ cần Thực Nguyệt Doanh tự sát, bọn họ bảo đảm chỉ giết Ương Thuấn, không phá hủy linh hồn.
Vì muốn cho Thực Nguyệt Doanh ngoan ngoãn nghe theo, bọn họ còn quăng ra một miếng mồi dụ dỗ: Thực Nguyệt Doanh có thể rơi xuống Ngũ Phương giới, mà linh hồn của Ương Thuấn sau khi trải qua trăm đời, sẽ có dấu hiệu dần dần thức tỉnh. Nếu hai người có duyên, sẽ còn gặp lại nhau.
Thực Nguyệt Doanh vì Ương Thuấn, tự phong ấn bên trong Cửu Trủng Liên Hoàn, phát lời thề độc, nếu Ương Thuấn không xuất hiện, nàng tuyệt không tái nhập thế gian.
Bất quá cô nương này vẫn chưa tới nỗi quá ngốc nghếch, nàng sử dụng một thủ đoạn nhỏ khiến cho Đồ Long tộc nghĩ rằng nàng đã chết thật, thật ra chỉ ba trăm năm sau nàng đã thức tỉnh.
Mạnh Liên Ân nói rất ngắn gọn, cũng rất mộc mạc, nhưng Vũ La nghe xong rất lâu sau cũng không nói nên lời.
Bách thế luân hồi, tái tục tiền duyên.
Nói ra dường như vô cùng đơn giản, nhưng ai có thể nhẫn nhịn được cô đơn tịch mịch trăm đời? Tuy rằng Thực Nguyệt Doanh tỉnh lại ba trăm năm sau, nhưng cũng chỉ có thể ở trong Tiên mộ cô đơn, chờ đợi mấy ngàn năm.
Tấm lòng kiên trình son sắt như vậy, khiến cho Vũ La nhìn nàng bằng cặp mắt khác hẳn.
Một đời ở mãi bên nhau, chuyện này rất nhiều người trên nhân thế còn không thể làm được, huống chi trăm đời?
Mạnh Liên Ân dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Sau khi các ngươi đi rồi, ta ở lại trong Tiên mộ, bởi vì ta cảm thấy trong vô minh dường như có thứ gì đó đang kêu gọi mình. Thì ra là Doanh nhi giúp ta khôi phục ký ức của tiền kiếp. Nói thật ra, ngoại trừ nhớ được ta là Ương Thuấn ở kiếp thứ nhất, những kiếp khác ta cũng không nhớ được gì.
Vẻ mặt y có hơi khổ sở:
- Trong trăm đời này, mặc dù ta hoàn toàn không có ký ức gì về kiếp thứ nhất, nhưng ta vẫn mơ hồ nhớ được mình có một ước định cùng một nữ tử. Cho nên mỗi đời ta đều sống cô độc trọn đời, lúc chết đi hết sức thê lương, mỗi đời ta đều đi thoáng qua Hoài Sơn hà, duy chỉ tới đời này, mới có cơ hội ở lại bình yên bên bờ Hoài Sơn hà.
- Ký ức trăm đời tràn vào đầu cùng một lúc, tuyệt không phải là chuyện dễ chịu gì. Trên thực tế trong một tháng qua, ta dùng phần lớn thời gian để dung hợp những ký ức này. Trong những mảnh vụn ký ức của ta có quá nhiều sinh ly tử biệt, ta sẽ ghi nhớ mối thù Ngũ Trang Quan ở trong lòng, nhưng biểu hiện của ta không giống như ngày trước nữa...
Vũ La trầm ngâm, trước sau đủ các chuyện quỷ dị, hiện tại qua lời kể của Mạnh Liên Ẩn cũng đã trở nên sáng tỏ.
Hắn quay đầu lại nhìn Thực Nguyệt Doanh, chợt hỏi:
- Nếu không nhờ có ngươi, vậy Cửu Trủng Liên Hoàn sẽ là đệ nhất Huyết Trủng chân chính phải không?
Mạnh Liên Ẩn tỏ ra bình thản:
- Doanh nhi không phải là người thiện lương, cũng không phải là người ôn nhu, nhưng nàng vẫn hết sức ngoan ngoãn nghe lời ta.
Vũ La không nói thêm gì nữa.
Ba trăm Hỏa Vân Chiến Xa binh do Chu Hoành mang tới đã gặp nạn toàn bộ, nhưng các sư huynh đệ đồng môn của Miêu Ngọc Hành không có bất kỳ tổn thương nào. Miêu Ngọc Hành xấu hổ không chịu nổi, cả đêm rời đi trở về Chung Nam sơn. Chu Hoành cùng muội muội đi tới biệt viện Yên sơn của Vũ La.
Bọn Hướng Cuồng Ngôn còn đang bế quan, chút tâm tư của Chu Hoành không cách nào thực hiện được. Nhưng y cũng không có chuyện gì làm, bèn quyết định ở lại chỗ muội phu một thời gian, chờ một trong ba vị kia xuất quan kiếm chác một mớ, sau đó sẽ trở về.
Cuộc sống công tử nhà giàu như Chu Hoành thật ra vô cùng dễ chịu, bên trên có một vị phụ thân mạnh mẽ, chuyện gì cũng sắp xếp xong xuôi, ở giữa có một vị Đại ca có năng lực, phụ thân có nhiệm vụ gì đều do Đại ca hoàn thành hết. Dưới còn có một muội muội xinh đẹp, còn tìm được một muội phu không phải tay vừa. Ở Tu Chân Giới này, Chu Hoành có thể nói là muốn gì được nấy, bản thân y không cần ra sức cực khổ.
Vũ La giữ Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh lại, bởi vì hắn còn phải luyện chế hai món pháp bảo phòng thân cho hai nàng.
Hiện tại Vũ La càng ngày càng hùng mạnh, thông thường không ai hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đã trở thành điểm yếu của hắn.
Truyện convert hay : Long Môn Người Ở Rể