Cổ thụ càng ngày càng ít, khoảng cách giữa chúng cũng càng ngày càng thưa thớt hơn. Sâu trong rừng cây, mỗi gốc cổ thụ có từ vài cho tới mười mấy khối u, tới nơi này, số lượng giảm đi rất nhiều. Thường là trong mấy trăm gốc cổ thụ trong rừng cũng chưa hẳn có thể tìm được một gốc có khối u, hơn nữa thể tích rất nhỏ, có vẻ như là dinh dưỡng không đầy đủ.
Vũ La sải bước nhanh hơn, đến nửa đêm rốt cục cũng đi tới bìa rừng rậm. Cây cối nơi này đã không còn gì khác so với loài cây thông thường. Thông qua rừng cây thưa thớt, có thể nhìn ra bên ngoài chính là một mảnh thảo nguyên um tùm.
Noi đây có một loài cỏ cao lớn đặc biệt, dưới ánh trăng mỗi lá cỏ cũng ánh lên huỳnh quang mờ nhạt, dường như trên đó bám đầy đom đóm.
Gió nhẹ lay động, cỏ bập bềnh như sóng nước, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng Vũ La cũng đã dừng bước trong rừng, hắn cảm giác được rõ ràng ngoài bìa rừng có một cỗ Vu lực hùng mạnh, cỗ Vu lực này kinh khủng vô cùng, đây là lần đầu tiên Vũ La gặp được. Cho dù là một số Đại Thánh Yêu tộc ở Đông Thổ trước kia Vũ La từng gặp, cho dù là Xiêm trưởng lão, trước mặt cỗ Vu lực này cũng không đáng để nhắc tới.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ Tây Vực có được cường giả lợi hại tới mức này sao? Nhưng chuyện này không có khả năng, Xiêm trưởng lão đã là cực hạn mà thế giới này có thể dung nạp được, làm sao còn có kẻ hùng mạnh hơn lão, thậm chí hùng mạnh hơn nhiều như vậy?
Cỗ Vu lực này cũng không phải là bất động, mà là phập phồng theo một tiết tấu kỳ dị nào đó, giống như hô hấp. Vũ La suy đoán là một cường giả hùng mạnh nào đó đang điều tức tu luyện.
Đối mặt địch nhân như thế, Vũ La cũng cảm thấy không nắm chắc chút phần thắng nào. Đừng nói là thủ thắng, cho dù là an toàn chạy trốn cũng không nắm chắc hơn ba thành.
Kể từ khi Vũ La trùng sinh tới nay, cảm giác yếu ớt vô lực như chìm xuống đáy vực sâu như vậy, chỉ gặp qua một lần duy nhất lúc hắn đối mặt Tả Sư Dạ Vũ.
Vũ La toát mồ hôi lạnh toàn thân, vô cùng cẩn thận tiến về phía trước, xuyên qua kẽ hở cây cối nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn xem là kẻ nào mà hùng mạnh như vậy.
Trên thảo nguyên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ cỏ đang bập bềnh theo gió, không nhìn thấy gì. Vũ La còn đang kinh ngạc, thình lình một trận gió lớn thối tới, vượt qua ngọn cây, sau đó nháy mắt quét vào thảo nguyên, đè bẹp một ít gốc cỏ xuống sát mặt đất.
Cỏ nằm rạp xuống để lộ ra sâu trong thảo nguyên, có hơn ngàn tên Vu tộc đang quỳ trên mặt đất. Những người này phủ phục sát đất, không nói một lời, chẳng trách Vũ La nhìn lướt qua không thể phát hiện được gì.
Lập tức Vũ La trợn tròn mắt, thì ra không phải là một người.
Chẳng trách có được lực lượng hùng mạnh như vậy, thì ra là hơn ngàn tên Vu tộc. Cũng không biết đám Vu tộc này dùng phương pháp gì, lại có thể dung hợp lực lượng Vu lực của từng người lại với nhau một cách hoàn hảo như vậy. Nếu chỉ bằng vào cảm giác, sẽ cảm thấy giống như chỉ có một người.
Vũ La thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không còn sợ hãi gì nữa, lặng lẽ ra khỏi rừng cây, ẩn vào trong bụi cỏ.
Hơn ngàn tên Vu tộc vây thành một vòng, đang quỳ lạy thứ gì đó ở giữa. Vũ La lẻn tới phía sau bọn họ một cách thần không biết quỷ không hay, vẫn chưa thấy rõ rốt cục bọn họ đang quỳ lạy thứ gì ở giữa vòng, chỉ thấy dung mạo những Vu tộc kia, nhất thời khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.
Thẩm mỹ của Vu tộc thật sự không dám khen ngợi. Một tên Vu tộc ở gần Vũ La nhất, trên mặt cắm ngổn ngang mười mấy chiếc kim gỗ bén nhọn, kim gỗ được vẽ thuốc nhuộm đủ các màu sắc. Trên mũi, môi, lỗ tai móc đầy các loại vòng vừa bạc vừa vàng.
Toàn thân trên dưới bọn họ chỉ có ngang hông quấn một miếng da thú, còn lại để trần, lộ đầy hình xăm trên đó.
Trên cánh tay, phía sau lưng, trên đùi, trên bụng... Những vị trí này nổi vồng lên có vẻ khác thường, khiến cho Vũ La không khỏi nghĩ tới những khối u trên cổ thụ trong rừng. Không nghi ngờ gì, ở những vị trí này trên thân thể Vu tộc cũng nuôi dưỡng cổ trùng.
Vũ La liếc mắt nhìn qua, đám Vu tộc này cũng phân chia cấp bậc rõ ràng, những người quỳ bên ngoài cùng hiển nhiên có địa vị thấp nhất. Trên thân thể những người này có ít vòng, kim gỗ... Nhất, mà số lượng cổ trùng nuôi dưỡng trên thân thể bọn họ cũng chỉ từ ba trở xuống.
Càng vào sâu bên trong, đám Vu tộc càng có địa vị cao hơn, kim gỗ, vòng trên người cũng càng nhiều hơn. Tới lớp Vu tộc thứ hai từ ngoài vào, số lượng cổ trùng nuôi dưỡng trên thân thể có bốn, vào sâu hơn nữa là năm... Lớp trong cũng chỉ có ba người đang quỳ. Ba người này nhìn qua hết sức già nua, da trên thân thể nhăn nheo cả, có thể nói giống như Xiêm trưởng lão. Trên thân thể ba người này, số cổ trùng nuôi trên người có tới chín.
Vũ La âm thầm lắc đầu, Vu tộc kỳ hình dị trạng như vậy, thầm mỹ so với Nhân tộc quả thật là chênh lệch quá xa. Nếu thật sự Tây Vực cùng Trung Châu thuận lợi liên thông, không cần nghĩ cũng biết nhất định có một tràng đại chiến.
Cho dù là Ma tu nhìn thấy bộ dạng của đám Vu tộc này, e rằng cũng không nhịn được xông lên chém giết một phen.
Hắn nhìn lại đám Vu tộc đang quỳ lạy, phía trước ba người trong cùng chừng mười trượng, đám cỏ cao rậm rạp đột nhiên biến mất không thấy nữa, trên mặt đất hiện ra một cái bàn đá khổng lồ.
Bàn đá này giống như một cối xay đá, chỉ bất quá lớn hơn rất nhiều, đường kính đạt tới trăm trượng.
Một bàn đá khổng lồ như vậy không ngờ chỉ dùng một tảng đá duy nhất tạc thành. Mà trên mặt bàn đá khổng lồ này khắc chi chít những phù văn k. Đám phù văn này nhìn qua dường như lộn xộn, nhưng lại tuần hoàn theo một quy luật kỳ dị nào đó. Cũng không phải là linh văn hay trận pháp mà Vũ La đã từng quen thuộc, mà là một loại quy tắc hoàn toàn mới.
Giữa bàn đá có một cái lỗ tròn to bằng một người, trong lỗ tròn tối đen như mực, không nhìn thấy rõ rốt cục là vật gì.
Hơn ngàn tên Vu tộc dưới sự dẫn dắt của ba người hàng đầu, đang cống hiến tất cả Vu lực của mình ra ngoài, rung động theo một tiết tấu kỳ quái.
Trong lúc Vũ La còn đang cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao không gian này làm sao có thể chịu được lực lượng hùng mạnh như vậy, không gian bên trên bàn đá đã kêu rắc một tiếng vỡ tan tành.
Trong nháy mắt không gian loạn lưu vọt vào, đám phù văn kỳ dị trên mặt bàn đá toát ra ánh sáng. Không gian loạn lưu kia lập tức bị ngăn cách, không gian vỡ nát cũng theo đó trở nên bất động.
Vu lực hùng mạnh còn đang rung động theo nhịp điệu kỳ dị kia, dường như đang truyền đi một tin tức nào đó về phía không gian vỡ nát.
Cứ như vậy kéo dài trong thời gian một canh giờ, trong lỗ tròn giữa bàn đá thình lình dâng lên một đạo Thần Hỏa kỳ dị có ba màu xanh trắng đỏ. Một cỗ ý thức hùng mạnh xuyên qua không gian vỡ nát kia giáng xuống trên mặt bàn đá.
Ầm...
Lực lượng hết sức hùng mạnh, áp lực cũng hùng mạnh, trên thảo nguyên xung quanh bàn đá này, tất cả cỏ nằm rạp xuống. Vũ La lặng lẽ không tiếng động mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, chui vào trong đó.
Rừng cây ngoài xa vì cỗ ý thức này giáng xuống cũng phải run rẩy rào rào.
Vũ La hết sức bất ngờ vì sự hùng mạnh của cỗ ý thức này. Thậm chí hùng mạnh ngang ngửa với ý thức của tên Ma Tướng cửu phẩm thủ hạ của Tả Sư Dạ Vũ trước kia xuất hiện trong Tiên mộ Hoài Sơn hà.
Nói cách khác, chủ nhân của cỗ ý thức này là một vị Tiên Nhân chân chính.
Tiên Nhân hẳn đã ngăn cách cùng thế giới này vài ngàn năm rồi, nhưng trước có Tả Sư Dạ Vũ, sau có cố ý thức này, xem ra mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối.
- Ôi...
Một tiếng thở dài thật dài truyền ra khắp cả thảo nguyên. Đám cỏ lấm tấm ánh huỳnh quang vừa mới khôi phục nguyên trạng, dường như cũng cảm nhận được vẻ tang thương cùng tịch mịch của chủ nhân thanh âm này.
- Hỡi các tín dân của ta, các ngươi dâng lên cho ta tế phẩm gì vậy?
Cỗ ý thức kia ngưng tụ thành một luồng hào quang khổng lồ hư ảo, giọng nói không ngừng lãng đãng giữa không trung, lúc tụ lúc tán.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Hào Tế