Năm tháng trôi qua. Mang đi quá nhiều thứ.
Không cần Vũ La căn dặn tất cả Vu Sĩ tản ra, mạnh ai nấy tìm manh mối trong những bức tường đổ nát. Rễ cây ở đây cực kỳ phát triển, hơn nữa mắc phải căn bệnh của tất cả thực vật trong Dạ Ma Quật này: Rất thích quấn chặt.
Chỉ cần hòn đá to hơn đầu người, cũng sẽ bị một đám rễ cây dày đặc quấn lấy chặt chẽ.
Vũ La hít thật sâu một hơi, tựa hồ ngửi được mùi vị gì đó, không nhịn được nhìn xuống mặt đất.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Hóa Long cổ vô cớ lộ ra vẻ mặt hung dữ. Thình lình nó trợn trừng mắt, một cỗ khí tức cường hãn toát ra, chuẩn bị phóng xuất về một phía.
Đúng lúc này, Vũ La chợt giơ tay ra vỗ lên đầu của nó một cái. Hóa Long cổ nhận được một đạo ý niệm của Vũ La truyền qua, lập tức ngoan ngoãn thu lại khí thế còn chưa bộc phát ra, có chút không cam lòng núp ở bên chân Vũ La.
Biến hóa này vô cùng nhỏ, cũng chỉ có ba vị Vu Sĩ Vương cấp cảm thấy, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Vũ La cùng Hóa Long cổ.
Hóa Long cổ không dám tỏ ra lỗ mãng trước mặt Vũ La, nhưng không ưa gì ba người bọn họ:
- Nhìn gì mà nhìn?
Dù rằng ba vị Vương Vu lợi hại thật, nhưng ba người cùng lên một lượt cũng không phải là đối thủ của Hóa Long cổ, bị nói một câu như vậy lập tức ngoan ngoãn xoay người lại, làm chuyện của mình.
Vũ La đứng bình tĩnh, tựa hồ không có phát hiện gì cả.
Ca Nguyệt đột nhiên nhận thấy được cái gì, ra lệnh một tiếng:
- Thu đội!
Tất cả Vu Sĩ được nghiêm chỉnh huấn luyện, ào một cái rút về toàn bộ, vây xung quanh Vũ La.
Ca Nguyệt bước lên trước một bước:
- Thánh Chủ, ngài đã sớm phát hiện rồi sao?
Vũ La lạnh nhạt gật đầu:
- Không cần khẩn trương...
Hắn nhìn Ca Nguyệt, thấy trong mắt nàng lóe lên tia sáng vui mừng, chợt thấy buồn cười:
- Ta nói thừa rồi, chắc chắn các ngươi không khẩn trương, các ngươi hưng phấn mới phải.
Kẻ sắp tới đây rất có khả năng là cừu nhân của Ca Nguyệt, Đông Dạ bộ lạc. Hiện tại phe mình hùng mạnh vô cùng, chính là thời cơ tốt để báo thù, làm sao Ca Nguyệt phải khẩn trương? Hiện tại nàng vô cùng hưng phấn, ước gì người Đông Dạ bộ lạc mau mau tới đây tìm chết, tốt nhất là thủ lĩnh của Đông Dạ bộ lạc Vĩnh Dạ cũng tới đây.
Mà Tát Ảnh cùng Hồng Lôi thừa biết đối thủ cạnh tranh chân chính của mình chỉ có Đông Dạ bộ lạc, đánh tan Đông Dạ bộ lạc rồi, bọn họ không còn đối thủ trong Dạ Ma Quật, có thể thuận lợi bắt được Sử Tiền Ma Thủ.
Về phần thất bại, tất cả mọi người không hề nghĩ tới, chuyện đó căn bản không thể nào.
Rầm rầm rầm...
Mãi đến lúc này, rốt cục tiếng vang rất lớn mới truyền đến, giống như có một thượng cổ Chiến Thần nào đó khống chế chiến xa Cửu Thiên Thần Hỏa bốc cháy bừng bừng, từ ngoài xa đằng đằng sát khí lao đến.
Hóa Long cổ gục ở dưới chân Vũ La, ngoan ngoãn như một con chó. Thỉnh thoảng nó trừng mắt, tỏ ra hết sức khinh thường đối thủ sắp đến.
Ca Nguyệt hưng phấn dị thường, thậm chí toàn thân phát ra một mùi thơm nhàn nhạt, hai má hồng nhuận, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Ầm... Ầm... Ầm...
Cây cối khổng lồ ầm ầm ngã xuống, theo đó là tiếng thân cây gãy kêu lên răng rắc. Một con cổ trùng thân cao mười trượng hết sức khổng lồ, hùng hục xông tới húc gãy hết tất cả những thứ gì chắn ngang đường nó.
Một tên Vu tộc trung niên dáng vóc gầy gò nhưng rất cao, ngạo nghễ đứng trên đầu cổ trùng khổng lồ kia. Cổ trùng gầm lên giận dữ, há miệng thật to, mở ra hàm răng có hàng ngàn cái răng bén nhọn như răng cưa, lập tức gào thét, cuồng phong nổi lên, thổi cho xung quanh cát bay đá chạy, tanh hôi vô kể.
Phía sau cổ trùng khổng lồ này có bốn đội ngũ đi theo, từ hình xăm trên người cùng lông chim cắm trên đầu có thể thấy được, đây là bốn đại bộ lạc.
Cổ Mô bên cạnh Ca Nguyệt nhìn thấy, khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Quả nhiên là ba đại bộ lạc còn lại cũng đầu phục Vĩnh Dạ.
Tát Ảnh tỏ ra hưng phấn nhìn cổ trùng kia:
- Cự Kiêu Cổ Thần cấp!
Người đứng trên đầu Cự Kiêu cổ chính là thủ lĩnh Đông Dạ bộ lạc Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ nhìn qua giống như là một cỗ thây khô, da thịt trên bàn tay, cánh tay, gương mặt, hai chân... Tất cả đều dán sát vào xương. Hai cánh tay y khoanh trước ngực, khiến cho người ta có cảm giác nếu y mở hai cánh tay ra, e rằng một thân thịt khô của y cũng sẽ bị xé nát.
Vũ La nhìn ra trên người Vĩnh Dạ có tất cả năm đạo Vu Văn, tư chất tốt kinh người.
Năm đạo Vu Văn này gia tăng chiến lực của Vĩnh Dạ rất nhiều, khiến cho y tấn thăng Vu Sĩ Thần cấp thành công.
Trong số tất cả mọi người có mặt tại đây, ngoại trừ Vũ La ra, Vĩnh Dạ chính là đệ nhất chiến lực không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngoại trừ Vĩnh Dạ, bốn đội ngũ sau lưng y tổng cộng có Vương Vu hai người, Vu Sĩ nhất phẩm bảy người, Vu Sĩ nhị phẩm mười ba người, còn lại tam phẩm hai mươi người.
Chiến lực khổng lồ như vậy dưới sự dẫn dắt của Vĩnh Dạ tuyệt đối có thể quét ngang cả Tây Vực, nhưng không ngờ rằng bọn chúng lại gặp phải Vũ La.
Vĩnh Dạ cao cao tại thượng, không thèm nhìn bọn Ca Nguyệt bên dưới. Phía sau một tên Vu Sĩ tiến lên, lớn tiếng hỏi:
- Là các ngươi giết Mộc Thác ư?
Ca Nguyệt không chút khách sáo đáp:
- Tên ngu xuẩn kia đáng chết từ sớm.
Có vài lời Ca Nguyệt khó mà nói ra khỏi miệng, Hồng Lôi lại không cố kỵ như vậy, tiến lên cười ha hả, chỉ vào Vĩnh Dạ đang đứng trên đầu Cự Kiêu cổ khoanh tay hất mặt lên trời, lớn tiếng thóa mạ:
- Vĩnh Dạ, Mộc Thác xong đời, phải chăng gần đây ngươi cảm thấy mông mình hơi ngứa ngáy, vì không có ai khơi thông không, ha ha ha!
Bên phe Vũ La, mọi người không khỏi cười to, phe Đông Dạ bộ lạc cũng lúng túng vô cùng. Quan hệ giữa Mộc Thác cùng Vĩnh Dạ, mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng khó mà nói ra miệng. Hiện tại Hồng Lôi vô cùng thô bỉ, lại không chút cố kỵ vạch trần như vậy, ngay cả người phe Đông Dạ bộ lạc cũng cảm thấy thương hại cho y, nhận định chắc chắn y sẽ bị Vĩnh Dạ giết chết với thủ đoạn tàn khốc nhất.
Vĩnh Dạ vẫn thái độ cao cao tại thượng, cũng không thèm nhìn tới Hồng Lôi, sắc mặt màu đỏ tím của y vẫn bất động như trước.
- Ủa, ngươi vẫn tỏ ra bình tĩnh vậy sao?
Hồng Lôi lại kêu lên một tiếng:
- Chẳng lẽ là ngươi đã sớm có nhân tình mới, chúng ta giết Mộc Thác, ngươi cao hứng còn không còn kịp nữa? Vĩnh Dạ, nói cho mọi người nghe thử, tình nhân mới của ngươi là ai?
Vĩnh Dạ vẫn không nói gì, ra ngoài dự liệu của mọi người, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào một người: Vũ La.
Vũ La đứng lẫn trong đám đồng, mỉm cười với y một cái:
- Vu Sĩ Thần cấp, lâu như vậy mới phát hiện ra ta, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Vĩnh Dạ nhất thời tỏ ra trịnh trọng, đứng trên Cự Kiêu cổ hỏi:
- Các hạ là ai? Ta đã gặp qua tất cả Vu Sĩ có thực lực ở Tây Vực, chưa từng thấy diện mạo của các hạ bao giờ.
Vũ La lắc đầu nói:
- Ngươi không cần biết ta là ai.
Hắn nhìn bọn Ca Nguyệt nói:
- Người này để lại cho ta, những người khác các ngươi giải quyết đi.
- Thật là lớn lối!
Vĩnh Dạ cười lạnh một tiếng.
Ca Nguyệt được Vũ La ra lệnh, bước nhanh ra phía trước quát hỏi:
- Vĩnh Dạ, người Hải Thiên bộ lạc ta đâu?
Vĩnh Dạ thản nhiên nói:
- Giết rồi.
Mắt Ca Nguyệt chợt đỏ ửng:
- Ta nhất định tiêu diệt Đồng Dạ bộ lạc ngươi!
- Hoan nghênh nàng tới diệt.
Vĩnh Dạ vẫn tỏ ra vô cùng tự tin, hồn nhiên không xem ra gì.
Ca Nguyệt, Hồng Lôi, Tát Ảnh, ba vị Vương Vu cùng nhau phóng xuất lực lượng của mình. Mười một vị Vu Sĩ nhất phẩm cũng không đè nén nữa, khí thế cường hãn khiến cho gương mặt trơ khắc như cương thi của Vĩnh Dạ cũng phải khẽ động một chút:
- Ngươi có thể tụ lại được những lực lượng này, cũng thật sự là không dễ dàng gì.
Vĩnh Dạ giậm chân một cái, từ trên Cự Kiêu cổ tung mình xuống:
- Cự kiêu, đi giết ba tên Vương Vu kia cho ta!
Cự Kiêu Cổ chính là Thần cấp, giết chết ba Vương Vu không thành vấn đề.
Cự Kiêu Cổ gầm thét một tiếng, như muốn xông la, lúc này Vũ La mới khe khẽ thở dài:
- Được rồi, ngươi đi đi.
Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường