Hiện tại tất cả người của Binh Đạo Phường đều đã biết, thế là các cao thủ Tiên giới bởi vì sinh mệnh kéo dài vô tận khó có thể đột phá lười tu luyện mà nhàn nhã thoáng cái đều vọt tới bên ngoài tòa tiểu lâu kia muốn nhìn xem người đầu tiên trong ngàn năm qua sẽ chết như thế nào.
Phương Địch Hương cũng choáng váng rồi: Sự đáng sợ của tiểu lâu này. Là người của Thập Phương thương hành nàng thật sự rất rõ ràng. Vũ La làm như vậy không chỉ tự mình tìm chết mà còn liên lụy đến Thập Phương thương hành!
Trong tiểu lâu ánh sáng hôn ám, Vũ La sau khi đi vào mới phát hiện, trên vách tường của tiểu lâu này không ngờ mơ hồ phóng ra quang mang mông lung, không đến mức hoàn toàn không nhìn rõ.
Lầu một không có ai chỉ bày bàn ghế, những đồ dùng hàng ngày đơn giản.
Trên vách tường bốn phía đều có một cánh cửa, cánh cửa dựa vào con đường kia chính là cánh cửa Vũ La đi vào, ba cánh cửa khác lại không rõ thông đi nơi nào. Vũ La cũng không ngốc mà cho rằng, những cánh cửa này dùng để thông dâm với nhà hàng xóm.
Góc tường có một chiếc cầu thang gỗ, tuy rằng đơn sơ nhưng rất đúng tiêu chuẩn.
Vũ La lắc đầu, chỉ là theo cầu thang này đi lên.
Ngoài dự đoán của mọi người, trên lầu không ngờ rất sáng sủa, cửa sổ mở toang.
Dưới cửa sổ đặt một chiếc bồ đoàn thêu vô cùng tinh mỹ, một người khoanh chân ngồi trên đó, nhìn qua cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, đang trừng hai mắt hứng thú nhìn hắn.
Vũ La nhếch miệng cười:
- Khi leo cầu thang ta đột nhiên toát ra một ý nghĩ, nơi này có thể là một nơi kỳ diệu hay không, giống như một ít truyền thuyết của hạ giới, theo một sợi dây leo lên trên, kết quả đi đến Tiên giới trở thành các loại Tiên Nhân.
Ánh mắt của Lương Mạt Vũ nhìn hắn có vẻ buông lỏng, nhưng vẫn không nói lời nào.
Vũ La giống như chưa từ bỏ ý định, truy vấn một câu:
- Thực sự không có loại chuyện tốt này?
- Nghĩ tốt thật!
Hai mắt của Lương Mạt Vũ khẽ đảo:
- Hiện tại chính là ngươi đang ở Tiên giới, Tiên giới có tốt đẹp như trong truyền thuyết không?
Đối với chuyện không thể gặp được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, Vũ La giống như thật sự rất thất vọng, dường như hắn cực kỳ chờ mong đối với cái bánh này:
- Không có thì thôi đi, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy.
Lương Mạt Vũ có chút muốn cười:
- Lời này của ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vũ La cũng mỉm cười, ở ngay trước mặt Lương Mạt Vũ, lấy ra một chiếc Thái Sư ỷ từ trong Thiên Phù Chi Quốc của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Thái Sư ỷ cực cao, Lương Mạt Vũ lại ngồi ở trên bồ đoàn, cứ như vậy Vũ La không phải giống như từ trên cao nhìn xuống. Lương Mạt Vũ muốn nhìn hắn, quả thật là làm khổ cho cái cổ của mình.
Lương Mạt Vũ tự nhiên không thoải mái, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
- Vừa rồi vốn ngươi đã sắp thành công khơi dậy sự hứng thú của ta, hiện tại làm như vậy, thực sự rất không lý trí.
Vũ La sờ sờ cằm:
- Thực ra, ta có thể nói với ngươi, vừa lên đến nơi ta đã có thể nhìn ra chấm điểm thiên tư của ngươi được chín mươi, đến tiêu chuẩn nhị phẩm thượng như hiện tại đã là điểm cuối của thiên tư, đời này khó tiến thêm được nữa.
- Ta cũng có thể gọn gàng dứt khoát nói với ngươi, ta là một vị Tam Phù Thiên Công, không chỉ có như vậy, tác phẩm đầu tiên của ta chính là thất phẩm trung, hơn nữa ta không những có thể luyện chế Phù Hạch Tiên Binh, mà còn có thể triện khắc Phù Vận Tiên văn, tương lai có lẽ còn có thể luyện chế Phù Linh Tiên Đan.
Hắn dừng một chút, sau đó cười khổ nói:
- Thế nhưng ta thật sự không có tâm tư khác, ta gõ cửa không có ai trả lời ta, cửa lại không khóa, ta liền tự mình tiến vào thôi.
Lương Mạt Vũ có chút á khẩu không nói được gì, đây giống như là một đạo lý rất dễ hiểu. Cửa không khóa, gõ cửa không ai trả lời, đó không phải chính là ý các ngươi có thể tùy ý tiến vào sao?
Đạo lý này bởi vì các loại truyền thuyết trước đây, đến tiểu lâu của Lương Mạt Vũ bèn trở nên không thích hợp. Thế nhưng gặp phải dạng khác biệt như Vũ La, hắn mới không cần biết truyền thuyết gì đó, nên làm thế nào thì làm thế đó, long ta vô câu vô thúc.
Lương Mạt Vũ cảm thấy nếu như nói đạo lý mình khẳng định là phải thua.
Hắn tức giận nói:
- Ngươi nói là không nói, nhưng trên thực tế đã nói toàn bộ,
Vũ La có một bí mật không nói với một ai.
Hắn phát hiện nguyên hồn của mình có chút không giống bình thường, nhất là sau khi đi tới Tiên giới.
Hắn có thể dùng nguyên hồn nhìn thấu rừng đá của Ngọc Thiết lâm trường, nhìn thấu trên người số Bảy có thể thừa nhận bao nhiêu tấm Phù Vận Tiên Văn, thấy rõ chấm điểm thiên tư của Lương Mạt Vũ.
Thế nhưng tiên hồn của Tiên giới lại không làm được những việc này. Lẽ ra tiên hồn tuyệt đối phải hùng mạnh hơn so với nguyên hồn, rốt cuộc vì sao lại như vậy, bản thân Vũ La cũng không rõ.
Điều này giống như sau khi Vũ La sống lại, đã phát hiện thân thể này không cách nào tu luyện công pháp Ma đạo.
Lương Mạt Vũ nhìn Vũ La một chút:
- Ngươi lên đây như vậy thật sự là mạo hiểm. Ngươi cũng biết, tính của ta vô cùng nhỏ mọn.
Vũ La ra vẻ rất chăm chú từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó làm như thật gật gật đầu:
- Từ bề ngoài là có thể nhìn ra.
Lương Mạt Vũ bị chọc tức đến mắt trợn trắng:
- Khốn kiếp! Tiểu tử, ta nói chính là sự thật, người giống như ta rất hung tàn!
Hắn nói là lời thật, nhưng không biết vì sao hắn ngắt lời Vũ La như vậy, lời thật của hắn nói ra nghe như một tên đầu lĩnh không có chỗ dựa nói nhăng nói càn, như một tên hảo hán thấy việc nghĩa bèn sôi máu muốn ra tay.
Bản thân Lương Mạt Vũ cũng cười, khoát tay chặn lại nói:
- Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Ngươi nói với ta một chút đi, ngươi tới tìm ta rốt cuộc có chuyện gì. Chẳng qua trước khi nói xong, bất kể là chuyện gì, nếu ta bằng lòng tự nhiên không nói hai lời, ngươi chuẩn bị đủ tiên ngọc là được. Nếu ta không bằng lòng... Mà ngươi vẫn dây dưa không ngớt, kết quả cũng giống như những người trước đây. Ta nói rõ ràng điểm này với ngươi trước, ta không muốn giết chết ngươi.
Hắn vươn tay chỉ bức tường đối diện, Vũ La quay đầu nhìn lại, trên tường có hai hàng chữ lớn: Trảm thảo trừ căn, họa cập gia nhân (nhổ cỏ nhổ tận gốc, họa liên lụy đến người nhà).
Vũ La cũng sửng sốt một chút. Lương Mạt Vũ thấy cảnh tượng này, lộ ra một tia cười lạnh:
- Có người nói hảo hán chính là một mình làm việc một mình gánh vác, không liên lụy đến người nhà. Vô nghĩa! Ta đã giết ngươi, nhi tử của ngươi có thể không báo thù sao? Chỉ cần là người có huyết thống với người ngươi giết còn sống, thù hận này vĩnh viễn kéo dài, sẽ rất phiền phức!
- Cho nên ta luôn thi hành họa cập gia nhân, nếu như có người chọc giận ta, sẽ giết toàn bộ một ổ bọn họ cho hết phiền.
Vũ La ho khan một tiếng, tán thưởng:
- Tư tưởng này của ngươi tương đối hiếm thấy.
Lương Mạt Vũ không nói, cứ như vậy nhìn Vũ La.
Vũ La gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ta không nói lời vô nghĩa nữa. Ta tới mời ngươi xuất thủ. Ta muốn đi tìm một vật, bên người thiếu một cao thủ tọa trấn.
Ánh mắt của Lương Mạt Vũ bắt đầu biến hóa. Vũ La khó chịu nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người đã phi thăng tới Tiên giới còn là thân thể phàm nhân sao? Nếu như bản thân ta có thể đánh có thể giết, còn tới tìm ngươi làm gì?
Ý tứ này trong ánh mắt của Lương Mạt Vũ còn chưa hoàn toàn hình thành đã bị Vũ La bóp chết từ trong trứng nước, hắn cũng rất là khó chịu, đảo mắt hỏi:
- Từ khi sáng lập Binh Đạo Phường đến nay ta chưa từng xuất thủ qua, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?
Vẻ mặt của Vũ La dần dần trở nên trang trọng:
- Vừa rồi thực ra ta đã nói rồi, thiên tư của ngươi, đến cảnh giới hiện tại chính là điểm cuối rồi.
- Thế nhưng... Trên người ngươi ngay cả một tấm Phù Vận Tiên Văn cũng không thể thừa nhận. Phỏng chừng trên đời này, cũng chỉ có ta có thể giúp ngươi thiết kế một tấm Phù Vận Tiên văn, cho ngươi đời này có cơ hội bước vào cảnh giới Tiên Nhân nhất phẩm.
Truyện convert hay : Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu