Bên ngoài phù đảo có chín màn hào quang hình cầu rất rõ ràng, màn trong cũng có màu vàng, màn ngoài cũng có màu trắng nhạt.
Diện tích phù đảo rất lớn, có lẽ là một tiểu hành tinh từ trong Hỗn Loạn Tinh Lưu bay ra ngoài, lúc đến nơi này, lực lượng của nó đã đạt tới nạng thái cân bằng, bèn dừng ở nơi này, trở thành một tinh không phù đảo.
Trên phù đảo có sáu ngàn gốc liễu khổng lồ sum suê tươi tốt, bên ngoài cành lá chảy xuôi một cỗ hào quang màu đỏ nhạt. Chín màn sáng trên không không ngừng lóe ra điện quang bắn xuống phù đảo, đều bị sáu ngàn gốc cây liễu này hấp thu.
Tán liễu kết lại với nhau, ngăn cả không gian phù đảo bên trên.
Lão Hắc đã chờ bên ngoài phù đảo từ sớm, vô cùng nóng nảy. Rốt cục thấy một chiếc tiểu thuyền đang bay tới từ xa, y hưng phấn nhảy lên một cái, vội vàng bay tới nghênh đón.
Vũ La mỉm cười, điều khiển tiểu thuyền đón Lão Hắc lên.
- Tiên sinh, rốt cục ngài cũng đã trở lại.
Vũ La cười hỏi:
- Nơi này thế nào rồi? Thời gian dài như vậy, chỉ có mình ngươi ở đây coi sóc, vất vả cho ngươi rồi.
- Ngài quá khách sáo...
Lão Hắc xoa xoa tay, ánh mắt nhìn lướt qua Lương Mạt Vũ phía sau.
Lương Mạt Vũ cũng quyết định đi theo, bất quá đã ước định thời gian ba mươi năm với Vũ La. Nếu như trong khoảng thời gian ấy Vũ La không thể nghĩ ra biện pháp giúp y, vậy đường ai nấy đi.
Ba mươi năm đối với Tiên Nhân mà nói, thật ra cấp bách vô cùng. Hơn nữa vấn đề mà Vũ La phải giải quyết là một vấn đề khó khăn tuyệt thế. Thân phận địa vị của phụ mẫu Lương Mạt Vũ trên Tiên giới có thể coi là tuyệt đỉnh, ngay cả bọn họ cũng không giúp được con của mình. Trong thời gian ba mươi năm bảo Vũ La giải quyết vấn đề này, thật ra bản thân Lương Mạt Vũ cũng không có lòng tin. Nói như vậy, bất quá là muốn cho Vũ La một chút áp lực mà thôi. Thật sự nếu đến ba mươi năm, Vũ La vẫn không thể giải quyết vấn đề này, y sẽ đợi thêm ba mươi năm nữa.
Ba người Dạ Huy ngoan ngoãn đứng sau lưng Vũ La, chuyến đi này không riêng gì tìm được thiên địa Linh Vật, thu hoạch tiên ngọc cũng là cực kỳ to lớn.
Vũ La ném giới chỉ tiên ngọc cho Lão Hắc:
- Lên đảo rồi ta sẽ phải bế quan tu luyện. Ngươi cầm trước cái này, trong khoảng thời gian ta bế quan, hết thảy chi tiêu của phù đảo sẽ sử dụng khoản này.
- Có chuyện gì có thể thương lượng cùng Lương tiên sinh.
Lão Hắc đáp ứng một tiếng, sắc mặt có hơi khó coi, Vũ La nhìn ra bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lão Hắc cười khổ nói:
- Không ai có thể ngờ rằng, nơi này lại có mã tặc...
Ban đầu Vũ La chọn nơi này là vì xa xôi yên tĩnh, không ai quấy rầy, không ngờ rằng nơi này lại xuất hiện mã tặc. Vũ La sửng sốt, Lương Mạt Vũ cũng tỏ ra kỳ quái.
Lão Hắc nói tiếp:
- Vốn ta cũng không muốn nói ra, nếu ngài bế quan rồi, có các vị Lương gia ở đây, toán mã tặc nho nhỏ kia cũng không thành vấn đề.
Vũ La lại có tính toán riêng của mình:
- Sào huyệt của bọn chúng ở nơi nào, dẫn ta tới đó.
Lão Hắc gật đầu:
- Được!
Toán mã tặc này rất có thể là không ở được chỗ khác nữa, cho nên mới chạy tới chỗ này.
Hỗn Loạn Tinh Lưu mười năm chưa chắc có người tới một lần, bọn chúng tới đây cướp ai?
Có thể tưởng tượng được bọn chúng nghèo tới mức nào.
Lão Hắc dẫn theo bọn họ đi vòng vèo một hồi, tới một hành tinh ở gần Hỗn Loạn Tinh Lưu nhất. Đây cũng là một tinh cầu hoang vu, cả tinh cầu có mặt đất màu vàng, kém quá xa so với Ngự Xạ Tinh.
Lão Hắc chỉ tinh cầu kia nói:
- Đám người này tới đây chẳng qua chỉ là diễu võ dương oai trước cửa chúng ta mấy vòng. Có lẽ chúng thấy kết giới phòng ngự của chúng ta quá hùng mạnh, không có lòng tin sẽ đánh được, cho nên rốt cục đã bỏ đi.
Vũ La hỏi:
- Bọn chúng có bao nhiêu tên?
- Chỉ xuất hiện bảy tám tên.
Vũ La cười lớn:
- Tinh không phù đảo quá lớn, cũng cần một ít hạ nhân làm việc vặt.
- Hả?
Lão Hắc có vẻ không hiểu.
Vũ La vung tay lên dặn dò:
- Phát tin tức cho bọn chúng, bảo bọn chúng ra ứng chiến.
Lão Hắc đáp ứng một tiếng, sau đó lấy ra một miếng ngọc, viết nhanh một phong chiến thư, vung mạnh tay lên, phong chiến thư bay thẳng vào trong tinh cầu kia.
Chỉ trong thoáng chốc, chỉ thấy trên tinh cầu nổi lên một trận bụi mù. Một hạt châu màu đỏ lửa bay lên không, sau đó bay vào tinh không, chuẩn bị chém giết với bọn Vũ La.
- Hừ, thật là cuồng vọng. Bản Đại vương không đi tìm các ngươi gây phiền phức, các ngươi cũng dám đến tìm bản Đại vương gây phiền phức! Nếu hôm nay không đánh cho đầu ngươi mềm nhũn, cả Cửu Giới Tinh Hà này sẽ xem thường bản lĩnh của Cửu Đầu Đại Vương ta...
Quá nhiên trong hạt châu màu lửa đỏ kia chỉ có bảy, tám người. Người cầm đầu có lẽ là lai lịch bất phàm, bởi vì rất có thể y là người có vóc dáng hình cầu hoàn mỹ nhất trong cả Cửu Giới Tinh Hà. Toàn thân y hình thành những đường vòng cung mượt mà lưu loát, tay cầm một đôi thiết cầu. Tiếng rống giận dữ của y vang lên, tiên nguyên đưa thanh âm của y cuồn cuộn tới, khiến cho Vũ La cảm thấy hơi bực bội.
Vũ La cũng không nói nửa lời, vỗ một chưởng vào thân thuyền. Một khẩu Hồng Vũ tiên pháo ở mũi thuyền chậm rãi xoay chuyển, nóng pháo nhắm ngay vào tinh cầu của bọn chúng.
Ánh sáng Hồng Vũ tiên pháo càng ngày càng mãnh liệt, dần dần làm cho người ta có cảm giác dường như là trong tinh không vừa ra đời một hằng tinh mới. Cửu Đầu Đại Vương sợ hết hồn, mang theo thủ hạ trợn mắt há mồm nhìn luồng ánh sáng kia.
Vù...
Một đạo bạch quang phun ra, Hồng Vũ tiên pháo khai hỏa, chuẩn xác bắn trúng vào tinh cầu của chúng.
Trên tinh cầu bốc lên một đám mây hình nấm có thể nhìn thấy rõ ràng, gần nửa tinh cầu đã bị tước mất. Lương Mạt Vũ không nhịn được nhìn Vũ La một cái, y đã sớm phát hiện trên tiểu thuyền Vũ La gắn món đồ chơi này, chỉ không ngờ rằng nó có uy lực khổng lồ như vậy. Vốn tốc độ tiểu thuyền này không tệ, phòng ngự cũng tạm được, cơ hồ không có năng lực công kích, nhưng hiện tại sở đoản đã trở ngược lại thành sở trường.
Bất quá chuyện khiến cho y thật sự chú ý tới tiểu thuyền này chính là, Lương Mạt Vũ rõ ràng cảm giác được, tiên pháo trên tiểu thuyền vẫn còn dư lực. Hơn nữa theo uy lực phát huy mà suy đoán, bất quá chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
Khẩu Hồng Vũ tiên pháo này cũng là Phù Hạch Tiên Binh, hơn nữa hạch tâm của món Phù Hạch Tiên Binh này chính là đạo Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Thái Thượng Kiếm Chú. Nếu nó phát huy uy lực chân chính, chính là vô số kiếm tiên, uy lực không gì sánh kịp.
Chỉ bất quá hiện tại Vũ La trang bị một đạo linh phù phục chế thay thế. Hơn nữa dù là như vậy, hắn vẫn cảm thấy nếu phát huy toàn bộ uy lực đối phó mấy tên mã tặc này, giống như giết gà mà dùng dao mổ trâu. Cho nên hắn chỉ sử dụng công kích bình thường nhất, không hề sử dụng tới lực lượng của linh phù.
Cửu Đầu Đại Vương không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, nếu còn không chạy chính là chờ chết...
Long Nguyên của Vũ La cuồn cuộn, rống giận một tiếng:
- Đứng lại, bằng không ta sẽ khai pháo!
Cửu Đầu Đại Vương quay đầu nhìn lại, sợ tới mức hồn phi phách tán, khẩu tiên pháo đáng sợ kia đang nhắm ngay mông bọn chúng. Cửu Đầu Đại Vương tự biết tuy rằng mông mình béo tròn trơn nhẵn, vô cùng gợi cảm, nhưng tuyệt đối không thể đỡ được một phát pháo như vậy.
Y ngoan ngoãn ngừng lại, đám thủ hạ cũng tỏ ra khổ sở vô cùng.
- Vì sao chúng ta xui xẻo như vậy chứ, trốn tới chỗ này rồi còn bị người tiêu diệt...
- Sinh vào giờ xấu, năm nay gặp hạn...
Vũ La sử dụng Hồng Vũ tiên pháo áp giải bọn chúng ngoan ngoãn tiến vào tinh không phù đảo.
Tới trên phù đảo, Vũ La đưa bọn Cửu Đầu Đại Vương xuống, lấy hạt châu màu đỏ lửa kia ném cho Lão Hắc, lạnh lùng hỏi:
- Muốn chết hay muốn sống?
- Muốn sống, muốn sống! Chét hay không bằng sống dở...
Vũ La nhìn sang Lương Mạt Vũ:
- Gieo tiên hồn lạc ấn cho bọn chúng.
A!? Bọn Cừu Đầu Đại Vương ai nấy sững sờ, vậy sau này cũng không còn cơ hội xoay mình nữa.
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Hừ, sao hả không chịu ư?
Truyện convert hay : Tiên Y Đế Phi