Edit: Aiko
Beta: Rissa
Cảm giác thành tựu của một người đàn ông thường được thể hiện trong khoảnh khắc được người mình thích dựa dẫm vào mình.
Chu Khâm trấn an xoa nhẹ mái tóc của Cố Khinh Âm, bảo cô đừng sợ.
"Nói không chừng manh mối giấu trên người con chuột này."
Anh lấy tay cô ra, xoay người bắt con chuột lại, Cố Khinh Âm căng thẳng, lẳng lặng nhìn anh, động tác của anh vô cùng bình tĩnh vững vàng.
Ánh đèn mờ ảo bao phủ lấy anh, vẫn lạnh lùng cao quý, so với trước kia lại càng điềm đạm hơn, rốt cuộc lúc này anh cũng đã trở thành người bảo vệ cô.
Con chuột chui vào đống bóng, Chu Khâm dùng đệm chắn xung quanh, nó vội vàng muốn chạy ra ngoài, nhưng không tìm được lối ra, bèn trình diễn một màn "bắt chuột trong bình".
Câu thành ngữ gốc là "瓮中之鳖" nghĩa là "cá trong chậu" với ý là không thể chạy thoát, tác giả sửa lại thành "瓮中捉鼠" nghĩa là "bắt chuột trong bình", ý nghĩa chắc cũng không khác so với thành ngữ gốc.
Chu Khâm nắm đuôi con chuột, lật người nó lại, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy dán trên bụng nó.
Anh gỡ xuống, đưa cho Cố Khinh Âm, cô nhíu mày, lập tức xua tay, "Anh tự xem đi."
"Là con chuột do người nuôi."
"Vậy cũng không thay đổi được sự thật bản thân nó là chuột."
Cố Khinh Âm ngẫm lại, cảm thấy buồn nôn.
Sao Chu Khâm có thể thản nhiên cầm nó trong tay như vậy được nhỉ?
Nếu hôm nay cô và Hàn Lộ hai cô gái đi vào, các cô đừng nghĩ tới việc ra khỏi cánh cửa này, tuyệt đối không ai dám đi bắt chuột.
Chu Khâm thả con chuột đi, mở tờ giấy, bên trên viết một câu trong《 Xuất sư biểu 》: Gần gũi với người có đức có tài, rời xa kẻ tiểu nhân, nhờ điều này mà Tiên Hán mới thịnh vượng; gần gũi với kẻ tiểu nhân, xa rời người có đức có tài, cho nên Hậu Hán về sau mới sụp đổ.
Xuất sư biểu (: 出師表;: Chū Shī Biǎo) là tên gọi hai bài, Tiền xuất sư biểu (前出師表) và Hậu xuất sư biểu (後出師表) do viết ra để dâng lên Hậu chủ trước khi ông thân chinh dẫn quân đi lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm và thời.
Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước.
Với giọng văn thống thiết, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu sau đó đã trở nên nổi tiếng trong như là đại diện xuất sắc của thể loại biểu và là tượng trưng cho lòng trung thành trong thời phong kiến
"Em cảm thấy manh mối này muốn chỉ gì?"
Cố Khinh Âm suy tư một lát, "Chỉ có một manh mối này thì không nhìn ra được, chắc hẳn nó sẽ liên quan đến cái tiếp theo."
Hai người từ trong phòng thiết bị đi ra ngoài, bên ngoài chính là sân thể dục, nhìn xung quanh không một bóng người, cây cối trơ trụi, tiêu điều, hiu quạnh, trên cây treo vài ngọn đèn đung đưa lơ lửng, nhìn như thực bình thường, nhưng lại có một tiếng thê lương vang vọng trong không trung.
Cố Khinh Âm rất can đảm, đi trước Chu Khâm, đột nhiên gió thổi mạnh đến mức cô không thể mở mắt, đến khi cô mở mắt ra lần nữa, một bóng trắng vụt qua nhanh như chớp, trái tim cô bỗng nhiên co rút lại, cô lùi lại một bước, lại dẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, là một đống xương trắng.
"Á..."
Cô sợ tới mức hét chói tai, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Chu Khâm tiến lên, bàn tay xoa nhẹ đầu cô, giọng nói trầm ấm rất dịu dàng, "Đừng sợ."
"Tôi không muốn chơi nữa."
Cố Khinh Âm buồn bực phàn nàn, này so với đi làm còn mệt hơn, lúc ở công ty các dây thần kinh của cô cũng chưa bao giờ căng chặt như vậy.
Dứt lời, bóng trắng vừa rồi bay trở lại, đột nhiên cúi đầu lao về phía Cố Khinh Âm, hét lên một tiếng thê lương.
Cố Khinh Âm nhìn khuôn mặt đẫm máu với đôi môi trắng bệch, não bộ cô lập tức rơi vào trạng thái trống rỗng, theo phản xạ cô xoay người lại vùi mặt vào ngực Chu Khâm.
Hương bạc hà sảng khoái tựa như cơn gió ấm mùa xuân, ngay lập tức xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng cô.
Lưng Chu Khâm thẳng tắp, muốn thưởng thêm cho NPC.
NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
Thế nhưng, điều tốt đẹp lại ngắn ngủi như phù du, Cố Khinh Âm rất nhanh buông anh ra, hùng hổ đi tìm NPC tính sổ, còn dám cố ý tới dọa cô, xem cô là cô gái dễ bị bắt nạt chắc?
Từ kinh nghiệm vừa rồi, manh mối tiếp theo không chừng ở trên người NPC lúc nãy.
Cố Khinh Âm còn chưa tìm được vị váy trắng kia, một vị váy đỏ khác đã tự động đưa tới cửa, cô định thoáng hiện lên dọa người chơi một chút, không ngờ cô gái này lại chạy về phía cô.
Lần đầu tiên NPC thấy người chơi nữ chủ động tới tìm mình, đứng ngốc tại chỗ, sự xúc phạm này cũng quá mạnh rồi đi?
Cố Khinh Âm đến trước mặt cô ấy, kéo mặt nạ lên, không nghĩ tới bên trong cũng hóa trang, nhìn thấy con ngươi đen láy to như quả nho, tròng trắng mắt cũng không có, bắp chân cô vô thức mềm nhũn.
"Là ngươi giết ta sao? Mau đền mạng đi."
NPC đọc lời thoại của mình, nụ cười ảm đạm lạnh đến tận xương.
Ngón tay lạnh ngắt của cô ấy đặt lên cổ Cố Khinh Âm, muốn bóp cổ, Cố Khinh Âm nhanh tay lẹ mắt, một phát tháo tóc giả của cô ấy xuống.
Móa!
Kiếp NPC này thất bại thật rồi, cô nàng không nói một lời xoay người trở về, không phục vụ nữa!
"Tôi còn tưởng rằng manh mối giấu trong tóc giả của cô ấy."
Cố Khinh Âm đến trước mặt Chu Khâm, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Anh có phát hiện gì chưa?"
"Tôi đang quan sát cách bố trí của sân thể dục, em có thấy điều gì khác lạ không?"
Sau khi được anh nhắc nhở, cố Khinh Âm nghiêm túc quan sát, kết quả phát hiện đường băng nhựa dưới chân bọn họ không phải hình bầu dục, mà là hình tròn......
"Sao tôi có cảm giác như chúng ta đang ở trong trận bát quái vậy nhỉ?"
"《 Xuất sư biểu 》 là một tác phẩm của Gia Cát Lượng, mà Gia Cát Lượng lại rất nổi tiếng với những trận bát quái do chính ông sáng tạo nên, nghe nói nó có thể ngăn cản cả trăm vạn hùng binh, em nói xem mối liên hệ giữa hai người này sẽ đưa ra manh mối gì?"
"........."
Cố Khinh Âm không thể nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, cô chỉ biết rằng bộ não của Chu Khâm mạnh đến mức bin thái.
"Có phải anh thường chơi chạy thoát khỏi mật thất không?"
Cô cố gắng tìm lại sự cân bằng.
"Không, đây là lần thứ hai, lần đầu tiên kia cũng là đi cùng em."
Lần anh nhắc tới là lúc ở đại học, một nửa lớp bọn họ đều đi chơi, đây giống như một hoạt động team building của lớp.
Team building là hoạt động vô cùng cần thiết để đại đa số các doanh nghiệp, công ty tổ chức với sự đóng góp của các cá nhân, bộ phận, phòng ban nhắm gắn kết các nhân viên và xây dựng tinh thần đoàn kết.
Lúc ấy hai người bọn họ như oan gia vậy, cô thấy anh rất khó ưa, cũng không vào cùng một mật thất với anh.
"Xem ra hôm nay anh tới đây chơi cũng là vì tôi."
Cố Khinh Âm cảm khái xong, nghe thấy giọng chế nhạo: "Đương nhiên, sự thật đã quá rõ rồi không cần phải nhấn mạnh."
Nếu không, ai lại muốn xa nhà vào cuối tuần, đến nơi quỷ quái này để lãng phí tế bào não, thách thức giới hạn cuối cùng của IQ của con người.
Ừm, giới hạn cuối cùng của anh là Cố Khinh Âm.
Chu Khâm thản nhiên như vậy, ngược lại làm Cố Khinh Âm không thể nói nên lời, anh không bao giờ che giấu việc anh thích cô.
Người khác cho rằng cô sống tiêu sái, nhưng trong mắt cô, Chu Khâm còn ngay thẳng và lỗi lạc hơn cả cô.
Giờ khắc này, cô cảm nhận được khí chất thời niên thiếu trên người anh một cách khó hiểu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, quang cảnh càng ngày càng tối, càng ngày càng khủ||g bố, nơi sâu thẳm phát ra ánh sáng xanh lục đan xen, tựa như đi vào địa ngục Tu La(), khiến lòng người hoảng sợ.
Cố Khinh Âm bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ không trung, ngẩng đầu lên liền phát hiện trên đỉnh đầu có một đầu người, cái lưỡi thè ra thật dài, từ trên cao treo xuống.
Cô theo bản năng nắm lấy Chu Khâm, thiếu chút nữa giống Koala treo trên người anh, ý thức được mình phản ứng thái quá, lại buông ra.
"Chúng ta đi ra ngoài đi, đừng chơi nữa mà."
Giọng cô run run có vẻ đầy sợ hãi.
Chu Khâm trong mắt tràn ra một tia cưng chiều, "Dễ dàng bỏ cuộc vậy sao? Không giống phong cách của Cố đại tiểu thư đây nhỉ."
Cố Khinh Âm chưa kịp nói gì, bóng trắng lặng yên tiến vào từ phía sau, bất thình lình chụp bả vai cô, cô sợ tới mức rùng mình.
Cô xoay người lại nhìn đối phương, theo phản xạ giơ tay đẩy cô ấy ra.
Có thể là cú đẩy này quá mạnh, NPC ngã ra sau, cái ót đập xuống đất.
Một loạt động tác này, quả thực rất giống ăn vạ.
Cố Khinh Âm cũng không rõ vừa rồi mình dùng bao nhiêu lực, xấu hổ mà vội vàng xin lỗi, NPC ngồi dậy, hai tay đặt lên ngực một cách khó hiểu, cô nhìn không hiểu gì.
"Có nghĩa gì vậy?"
"Cô ấy đang gọi báo cho trung tâm, có người chơi đả thương người."
"Vậy chúng ta không thể chơi tiếp nữa à?"
"Không chỉ không thể, còn phải bồi thường tiền."
Chu Khâm một câu nói ra sự thật, Cố Khinh Âm bật khóc.
Trò chơi buộc phải chấm dứt, Cố Khinh Âm đi nộp phạt, Chu Khâm hỏi cô có muốn chơi lại không, cô lắc đầu, đi mua ly trà sữa, lẳng lặng ngồi trên ghế uống.
Thấy tâm trạng cô không tốt, Chu Khâm ngồi bên cạnh, trầm mặc một lát, an ủi cô, "Đừng buồn, cũng không phải do em cố ý."
"Tôi đang nghĩ ai đã giết người, về sau sẽ còn có manh mối gì."
"........." Quả nhiên là anh lo lắng nhiều rồi.
"Nếu em thật sự muốn biết, tôi giúp em tìm đáp án."
Cố Khinh Âm chớp mắt, "Anh lại vào đó chơi một mình?"
"Ừ, một mình tôi chắc chỉ cần mười phút."
"Đừng khoác lác." Cố Khinh Âm không tin mà bĩu môi.
Chu Khâm mím môi dưới, đôi mắt chăm chú nhìn cô, "Nếu trong vòng mười phút nữa tôi thật sự có thể đi ra, em dám đồng ý với tôi một việc không?"
—— Cô dám không?
Một giọng nói tận đáy lòng dò hỏi Cố Khinh Âm.
Cô định trả lời, Chu Khâm lại đột nhiên xoay người, "Bỏ đi, không làm khó em nữa."
Nhìn bóng lưng của anh, cô nhún vai có chút tiếc nuối, thật ra cô muốn nói với anh rằng mình dám.
Chu Khâm quả nhiên không có khoác lác, sau khi đi vào không tới mười phút đã ra, tốc độ này giống như quy tắc trò chơi là do anh thiết kế.
Anh sắp xếp lại các manh mối trong đầu rồi tìm ra đáp án, sau khi trở về nói cho Cố Khinh Âm, sau khi nghe xong, cô nhận ra, "Thì ra là thế."
Qua vài giây, Cố Khinh Âm từ từ phản ứng lại, "Nếu anh có thể tìm ra đáp án nhanh như vậy, sao lúc nãy ở cùng tôi lại chậm thế?"
Chu Khâm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tựa hồ như đang nói: Em nghĩ sao?
Không cần nói cũng biết.
Hỏi tiếp sẽ thật ngu ngốc.
Cố Khinh Âm sờ vành tai, bỗng nhiên có chút nóng lên.
Bùi Cảnh Trạch cùng Mạc Tục kề vai sát cánh đi ra, nhìn thấy Chu Khâm và Cố Khinh Âm đã ngồi ở kia, hai người cùng nhau thốt ra những từ khó nghe.
"Không phải chứ? Tốc độ của hai người nhanh vậy, đủ bin thái nha."
Mạc Tục đánh giá Chu Khâm, nói tiếp lời Bùi Cảnh Trạch: "Hiện tại tớ tin tưởng Chu Khâm là thật sự thanh tâm quả dục, ở cùng cô gái xinh đẹp như này, lại nguyện ý rời khỏi nhanh vậy."
Trong mắt cậu mơ hồ mang theo sự chế nhạo, nháy mắt một cái với Chu Khâm, "Chẳng phải sắc đẹp vui hơn trò chơi sao?"
"Nói gì vậy?" Cố Khinh Âm trừng cậu cảnh cáo.
Mạc Tục cười, nhanh chóng nói xin lỗi, đi tới khoác vai Chu Khâm, "Nhưng mà cậu chưa từng có hứng thú với các hoạt động giải trí, hôm nay tới là vì cái gì thế?"
Cố Khinh Âm nghe vậy liền chột dạ, giả vờ đi vứt ly trà sữa, rời đi.
Chu Khâm nhìn bóng lưng cô, khẽ nâng cằm nhìn Mạc Tục, "Đó là lý do tớ từ chối người khác."
Mạc Tục ngẩn ra, không ngờ anh lại nói ra một cách bình tĩnh như vậy.
Lúc còn đi học, cậu thường xuyên hỏi Chu Khâm, nhiều cô gái xinh đẹp trong trường theo đuổi anh như vậy, vì sao anh không rung động một chút nào? Bây giờ, Chu Khâm đã đưa ra câu trả lời.
Mạc Tục vuốt cằm, nhìn chằm chằm Cố Khinh Âm, "Cô ấy còn đẹp hơn hoa khôi lớp chúng ta."
"Nông cạn."
"......!!"
Nói như vậy cũng quá dối trá, giống như anh coi trọng người ta không chỉ vì gương mặt đẹp.
Năm phút sau Hàn Lộ cùng Lâm Tri Châu đi ra, hai người tựa như đã tráo đổi linh hồn cho nhau khi ở bên trong, người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt cộng thêm đôi chân mềm nhũn lại là Lâm Tri Châu, trong khi Hàn Lộ lại điềm tĩnh, giống vừa đi Spa về, nét mặt rạng rỡ.
Lâm Tri Châu đi đến bên cạnh Mạc Tục, nắm lấy cánh tay cậu, dựa cả người vào cậu, kính cẩn nói: "Tớ bị tuột huyết áp, đầu choáng váng quá......"
"Chậc chậc chậc." Hàn Lộ chịu không nổi mà nhíu mày, "Sợ thì cứ nói, một tên đàn ông cao to như cậu lại nói dối hết lần này tới lần khác."
"Cô——!" Lâm Tri Châu bị cô làm tức giận đến mức lên cơn đau tim, "Nếu không phải lúc ở bên trong cô cố ý làm tôi sợ, tôi sẽ......bị dọa thành vậy sao."
Cậu ủy khuất giống cô vợ nhỏ dựa vào lòng Mạc Tục, Hàn Lộ trợn mắt không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía Cố Khinh Âm, "Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi?"
"Được, hôm nay tớ đãi." Cố Khinh Âm rất sảng khoái gật đầu, hỏi mọi người muốn ăn gì.
"Có bốn tên đàn ông như chúng tôi, nào đến lượt các cô gái đãi." Bùi Cảnh Trạch nhìn về phía Chu Khâm, "Cậu muốn mời chúng tớ ăn gì?"
"........." Đây không phải là điều mà con người có thể làm.
() Địa ngục Tu La (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa).