Nhóc lừa đảo
Editor: Rissa
Beta: Suha
"Chu tổng, chào ngài."
Cố Khinh Âm đưa bản báo cáo tới trước mặt Chu Khâm, thái độ kính cẩn, "Tôi là nhân viên mới của bộ phận tiếp thị, mời ngài ký tên ở mặt trên."
Chu Khâm mở mắt ra nhìn, cầm bút máy lên, dứt khoát lại lưu loát viết tên của mình, lúc sau mở laptop ra, không nhìn cô lấy một lần.
Anh thoạt nhìn trông rất trưởng thành, khuôn mặt gầy đầy nét sắc sảo, khiến người khác vừa nhìn đã thấy sợ.
Cả văn phòng to như vậy, im lặng đến mức không khí như ngưng tụ lại.
Không hề có cuộc trò chuyện vui vẻ, sôi nổi nào sau một thời gian dài không gặp, cả hai đều có sự ăn ý với nhau về điểm này.
Cố Khinh Âm trở lại chỗ ngồi, đồng nghiệp nữ di chuyển nhanh ghế xoay lại chỗ cô, kích động mà kéo cánh tay cô, "Chu tổng có phải rất đẹp trai không?"
"Ừm."
Giá trị nhan sắc của Chu Khâm thực sự không thể phủ nhận, lúc trước còn là hotboy được cả trường họ công nhận, bất kể đi đến đâu cũng đều khiến cho trái tim của các nữ sinh đập loạn.
"Cậu xem cậu cứ như người mất hồn kìa, sao lại bị Chu tổng mê hoặc thành như vậy rồi?"
Đồng nghiệp nữ nói Cố Khinh Âm như thể cô chưa trải sự đời, Cố Khinh Âm khẽ nhếch đôi môi đỏ tạo thành một nụ cười, lười phủ nhận lời nói của cô ta.
Buổi chiều, Cố Khinh Âm đem cà phê cùng điểm tâm ngọt đến văn phòng, chia cho các đồng nghiệp.
Xinh đẹp đã đành, lại còn là một người hào phóng, các đồng nghiệp liền thổi phồng rắm cầu vồng ().
() Rắm cầu vồng hay thải hồng thí là ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc dụng ý chỉ một người khen người mà mình thích, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
Lý Tử Khiêm: "Lần đầu tiên uống cà phê do mỹ nữ mang đến, đắng cũng trở nên ngọt rồi."
Đổng Lịch: "Lời này nghe có vẻ chua xót, nghe như tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng được cô gái nào theo đuổi vậy."
"Ai nói? Lúc đi học đều đưa nước ngọt, không thịnh hành việc đưa cà phê." Lý Tử Khiêm không cam lòng yếu thế mà phản bác.
Bầu không khí trong văn phòng vô cùng hòa hợp, tiếng cười nói không ngớt.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh bàn của Cố Khinh Âm lên tiếng nhắc nhở: "Khinh Âm, cậu sẽ đưa cho Chu tổng một ly chứ? À đúng rồi, còn có trợ lý của ngài ấy nữa."
Cố Khinh Âm sợ không đủ, cố ý đặt nhiều thêm vài phần, cô làm việc khéo léo, đương nhiên có nghĩ đến Chu Khâm, cúi đầu nhìn cà phê đen, làm bộ lo lắng hỏi: "Chu tổng không uống cà phê hòa tan sao?"
"Có lẽ là không, tớ thường thấy trợ lý đi đến gian trà nước pha cà phê cho ngài ấy, tất cả đều là loại cà phê hòa tan này."
"Thế thì thật tốt."
Cố Khinh Âm đem theo hai ly cà phê cùng hai phần điểm tâm ngọt, lần nữa đi đến văn phòng Chu Khâm.
Phòng của trợ lý nằm ngay bên cạnh, cô thấy bên trong không có ai, chỉ có thể đặt trên bàn làm việc của anh.
"Cạch——"
Cửa được mở ra từ bên trong, người mở cửa là trợ lý, Cố Khinh Âm không biết cậu, nhưng nhìn thấy bảng tên trước ngực cậu ta mới biết.
"Xin chào, tôi là nhân viên mới, tôi có gọi cà phê cho mọi người." Cố Khinh Âm giới thiệu trước, sau đó cười nói: "Cái ở trên bàn là của anh đấy."
Trợ lý nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng rối bời, đại não gần như trống rỗng, ngẩn người đáp lại: "Cảm ơn."
Cậu trở về văn phòng của mình, Cố Khinh Âm đi đến trước bàn làm việc của Chu Khâm, "Chu tổng, một ly cà phê nhỏ, đừng chê."
Khóe mắt Chu Khâm lạnh như băng mà liếc nhìn, anh nhấc nắp lên uống một ngụm, cà phê đen, không đường, thế mà còn nhớ rõ khẩu vị của anh.
"Còn có miếng bánh kem Black Forest, ngài cũng nếm thử đi."
Thái độ của Cố Khinh Âm vừa cung kính vừa lễ phép, tràn đầy sự xa cách, "Tôi về làm việc trước đây ạ."
Chu Khâm nhìn bóng dáng cô xoay người, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Cuối cùng em cũng nguyện ý quay lại.
Bánh kem rất ngọt, Chu Khâm không thích vị bơ của kem, trong lòng luôn cảm thấy mệt mỏi.
Anh ăn thêm vài miếng, đặt nĩa xuống, để sang một bên, tiếp tục xem hợp đồng, nhưng chữ trên máy tính cứ loạn lên tựa như kiến bò, một chữ anh cũng không thể đọc nổi.
Xa cách năm, sức ảnh hưởng của cô đối với anh vẫn không thay đổi.
Trợ lý đẩy cửa bước vào, thấy miếng bánh trên bàn đã ăn được một nửa, trong lòng kinh ngạc.
Chu tổng không phải không bao giờ ăn đồ ngọt sao? Cà phê đen có đắng đến mấy, anh cũng đều không thêm đường.
Xem ra sức hấp dẫn của mỹ nữ vẫn rất lớn.
Đàn ông chính là đàn ông, Chu tổng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trợ lý báo cáo xong công việc đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên bị Chu tổng gọi lại, cậu ta cho rằng còn chuyện gì, lại nghe anh hỏi: "Ly cà phê của cậu là vị gì?"
"Latte."
Anh chỉ muốn chắc chắn rằng những gì cô cho anh khác với những gì cô cho người khác.
Chu Khâm đã hiểu, "Cậu ra ngoài đi."
"Chu tổng, anh còn ăn cái bánh kia không? Cần em vứt hộ anh không?"
Trợ lý nhìn ly cà phê đã uống xong, liền hỏi thêm.
Chu tổng luôn bị ám ảnh về sự sạch sẽ, không cho phép trên bàn của mình tồn tại chút rác nào, điều đó cực kì khó chịu đối với anh.
"Không cần, tôi tự làm."
Anh làm sao có thể lãng phí tâm ý của cô được.
Cô có cho anh một viên thuốc độc, sợ rằng anh cũng sẽ mỉm cười nuốt xuống.
——
Cuối ngày, công việc tương đối nhẹ nhàng, bầu không khí trong văn phòng cũng xem như hài hòa, không xuất hiện trường hợp coi thường nhân viên mới.
Tới gần lúc tan làm, có đồng nghiệp kéo Cố Khinh Âm vào nhóm làm việc, nói đêm nay theo như thường lệ, tiến hành lễ chào mừng nhân viên mới.
Nói trắng ra là toàn bộ nhân viên bộ phận tiếp thị cùng ra ngoài ăn bữa cơm.
Địa điểm liên hoan là khách sạn sao cạnh công ty, sau khi tan làm, mọi người cùng nhau đi bộ tới đó, các đồng nghiệp nam đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Cố Khinh Âm, mượn cơ hội lại nói chuyện phiếm cùng cô, thái độ rất nhiệt tình.
"Đồng nghiệp nam trong bộ phận của chúng ta, không một ai đáng tin, cậu nên cẩn thận một chút, đừng để bị ai trong bọn họ lừa."
Triệu Ấu Lâm mới ở chung với Cố Khinh Âm một ngày đã xem cô như bạn bè của mình, buổi trưa Cố Khinh Âm còn mượn thẻ ăn của cô ấy, cô nàng là người rất đơn giản cũng rất hào sảng, tính cách điển hình của một cô gái Đông Bắc, chỉ là có chút mê trai đẹp.
Phỏng chừng cô nàng coi thường các đồng nghiệp nam là do bọn họ không có ai đẹp trai cả.
Đằng sau vườn hoa của khách sạn có một sân cỏ rất lớn, địa điểm liên hoan là ở chỗ đó, một chiếc bàn dài mét, ngồi đối diện nhau.
Trong vườn hoa có rất nhiều loại hoa cỏ quý hiếm, vào mùa này, một số cây đã có nụ hoa nhỏ nhắn, xung quanh còn treo đèn ngôi sao, khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Cố Khinh Âm bị Triệu Ấu Lâm lôi kéo đi toilet, cô nàng này tương đối lề mề, trang điểm trước gương phút, chờ hai người quay lại, chỉ còn chỗ trống.
Một chỗ là vị trí chính giữa, ở đối diện Chu Khâm, không ai dám ngồi, một chỗ khác là ở vị trí xa nhất, đoán chừng là sợ không với tới đồ ăn.
Chu Khâm mặc áo sơ mi màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị ít nói cười, thoạt nhìn giống Tu La mặt lạnh, cổ áo tùy ý cởi bỏ hai cúc áo, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện, lại thêm nhiều phần hơi thở cấm dục.
Cô nhớ rõ lúc học đại học, anh chỉ thích mặc áo hoodie, đeo tai nghe, trùm mũ lên, hai tay đút túi áo.
Khí chất thay đổi, chỉ có vẻ mặt thanh lãnh cao ngạo kia là vẫn như cũ.
Đối diện với bộ mặt Poker () như vậy, tâm trạng ăn cơm cũng không còn.
() Mặt Poker (poker face) chỉ người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì, cụm từ này được sử dụng nhiều nhất khi chơi bài Poker.
"Cậu ngồi chỗ này đi."
Cố Khinh Âm đem vị trí tốt nhất nhường cho Triệu Ấu Lâm, cô nàng không phải là fan nhan sắc của Chu Khâm sao? Đây quả thật là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng mà, Triệu Ấu Lâm đã đi trước cô một bước, "Tớ ngồi ở chỗ kia cho, chỗ này nhường cho cậu đó."
Ngồi trước mặt là lãnh đạo soái ca Chu Khâm, cô nàng còn can đảm để ăn sao? Hôm nay tới là để liên hoan, ăn no mới là vương đạo.
Cố Khinh Âm đành phải ngồi đối diện với Chu Khâm, vẻ mặt không thay đổi, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt, đổi lại là một người khác, ngồi đối mặt với người đã từng theo đuổi mình, ít nhiều đều sẽ có chút xấu hổ cùng khẩn trương, mà cô đại khái là...trời sinh da mặt dày chăng?
Chu Khâm thân là bộ phận lãnh đạo, dẫn đầu nâng chén, hoan nghênh Cố Khinh Âm gia nhập.
Cố Khinh Âm cụng ly với anh, "Cảm ơn lãnh đạo, tôi sẽ nỗ lực làm việc."
Nói xong cô ngẩng đầu, uống một hơi hết sạch rượu trong ly.
Các đồng nghiệp khác nhìn mà há hốc mồm, bản lĩnh khi uống rượu này không hề thua đám đàn ông nha.
Cố Khinh Âm tửu lượng tuy tốt, nhưng dễ đỏ mặt, không bao lâu, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng ửng đỏ, ánh đèn rọi xuống càng có vẻ đáng yêu.
Chu Khâm trong lúc lơ đãng nhìn thấy, ánh mắt khẽ chuyển động.
Cô không biết mình có sức hấp dẫn như thế nào, còn cùng người bên cạnh cười nói, khi cô cười rộ lên, bên má hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt, khóe mắt khẽ nâng lên, cong cong tựa vầng trăng non.
Lực nắm ly bất giác chậm rãi tăng lên, trợ lý ngồi bên cạnh Chu Khâm đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, cúi đầu hắt xì một cái.
Nhiệt độ dường như thấp hơn vài độ so với ban đầu.
Ái ngại với sự hiện diện của lãnh đạo, không khí lúc bắt đầu còn tương đối nghiêm túc, về sau do một đồng nghiệp nam năng nổ dẫn dắt, mọi người mới dần thỏa thích nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn nói đùa vài câu.
Cố Khinh Âm là nhân viên mới, đương nhiên là nhân vật mà mọi người tò mò nhất, một số đồng nghiệp nam nhân cơ hội này hỏi thăm cô, hỏi cô còn độc thân không, tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời là gì.
Cố Khinh Âm tính cách hào phóng, cũng không ngượng ngùng xoắn xít, bọn họ hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó, ứng phó tự nhiên.
Khi nói về tiêu chuẩn chọn bạn đời, cô chỉ nhấn mạnh hai điểm, "Đẹp trai, nhỏ hơn so với tôi."
Hai điểm này không chút nghi ngờ đã đem toàn bộ cánh đàn ông ở đây đánh rớt hết, cả Chu Khâm cũng không may mắn thoát được, vì anh lớn hơn Cố Khinh Âm một tuổi.
Sắc mặt của các đồng nghiệp nam nháy mắt đều suy sụp, họ đều tự nhận thức được bản thân, biết mình đẹp trai.
"Tiểu Cố, cậu nói cậu muốn tìm một người trẻ hơn mình, vậy nếu người kia đẹp trai như Chu tổng đây, có thể phóng khoáng hạ tiêu chuẩn không?"
Đổng Lịch là nhân viên cũ của công ty, chỉ kém Chu Khâm một bậc, nên mới dám vui đùa như vậy.
Không hổ là con cáo già đa mưu túc trí, một câu hỏi đã đem Cố Khinh Âm đặt ở vị trí cao, dường như trả lời thế nào cũng đều không được.
Nếu nói có thể, không chỉ cho thấy cô có ý đối với Chu Khâm, mà còn thể hiện cô là một người không có nguyên tắc, nếu nói không thể, lại thành không cho Chu Khâm chút mặt mũi.
Mọi người thấp thỏm nhìn Cố Khinh Âm, không biết cô sẽ trả lời như thế nào, cho rằng cô sẽ rối rắm rất lâu, nhưng cô chỉ hơi mỉm cười, nói: "Cấp bậc của Chu tổng, là thứ mà tôi không thể trèo cao được, cho nên sẽ không tồn tại loại giả thiết này."
Nghe cô nói xong, vẻ mặt bình tĩnh như nước của Chu Khâm rốt cuộc cũng xuất hiện một tia dao động.
Nhóc lừa đảo.
Anh nheo mắt nhìn cô, lực nắm ly lại tăng thêm một chút.
Rõ ràng là anh đã đem mình dâng tới trước mặt cô, nhưng cô lại khinh thường không thèm nhìn đến một lần.
Cô tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời, anh không thể với tới nổi, chỉ có thể chăm chú nhìn vầng sáng rực rỡ kia từ phía xa.
Đến cùng là ai không trèo cao nổi đây?
Cố Khinh Âm nhìn thấy những vết nứt dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Chu Khâm, rũ mắt nhẹ uống một ngụm rượu.
Thì ra anh không phải là không quan tâm, chỉ là cố ý ngụy trang bản thân quá tốt.
"Chu tổng......"
Trợ lý nhìn thấy Chu Khâm sắp bóp nát cái ly, yếu ớt kêu anh.
Chu Khâm buông tay ra, nhận ra mình mất bình tĩnh, đáy lòng âm thầm tự giễu.
Khi có mặt Cố Khinh Âm, anh liền không còn là chính mình nữa, mà trở thành thần dân quỳ dưới chân cô.
——
Cố Khinh Âm uống rượu xong, đương nhiên không thể lái xe về nhà được, cô lấy điện thoại ra muốn gọi một chiếc taxi, nam đồng nghiệp Dương Bác chủ động lại gần hỏi cô, "Tôi không uống rượu, lát nữa sẽ lái xe về nhà, có cần tôi chở cô một đoạn không?"
Trong bữa tiệc vừa rồi, Cố Khinh Âm cố tình nói ra tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình một cách không thương tiếc như vậy, chính là để loại bỏ tư tưởng của những tên đàn ông này, nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ vẫn rất tự tin như cũ.
"Không cần, tôi đã gọi xe rồi."
Cố Khinh Âm uyển chuyển từ chối, thấy Chu Khâm đi ngang qua.
Dương Bác tiếc nuối mà thở dài, gãi đầu nói: "Vậy thì tốt rồi."
Cậu do dự cất bước rời đi, lại nhịn không được quay đầu nói với Cố Khinh Âm: "Nếu sau này cô cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi."
Cố Khinh Âm không từ chối ý tốt của cậu nữa, cúi đầu tiếp tục gọi xe.
Lần này bắt xe rất nhanh, Cố Khinh Âm ngồi ghế sau xe taxi, một chiếc xe màu đen lặng lẽ đi theo sau, tận mắt nhìn cô đi vào tiểu khu mới không tiếng động rời đi.
Về đến nhà đã là tối muộn, đèn ở phòng khách đã tắt, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ màn hình TV, Cố Khinh Âm cúi đầu xuống, thấy Hạ Vi phu nhân đang buồn ngủ mà gà gật không ngừng.
"Con không phải đã nhắn WeChat cho mẹ rồi sao? Đừng đợi con, cứ đi ngủ trước đi." Cố Khinh Âm thay dép lê, đi qua kéo bà lên, "Về sau đừng không nghe lời như vậy."
"Ai da, hai chúng ta ai mới là mẹ đây?" Hạ Vi nghe ngữ khí của cô, lộ vẻ mặt trêu tức, "Mới làm việc có một ngày, đã cảm thấy cánh của mình đủ cứng rồi à?"
"Vâng." Cố Khinh Âm bật cười gật đầu, "Về sau con nuôi mẹ, giống như mẹ nuôi con khi con còn nhỏ vậy."
Hai mẹ con trêu nhau một hồi lâu, Hạ Vi mới chuẩn bị về phòng, Cố Khinh Âm vừa muốn đi lấy quần áo tắm rửa, lại thấy mẹ cô ló đầu ra, nói: "Ngôn Diệu nghe nói con đi Triều Hi, muốn mời con một bữa cơm, địa điểm công tác của nó là ở cạnh công ty con đấy."
"Mẹ, sao mẹ lại nói cho cậu ấy biết?"
"Người ta gửi WeChat cho mẹ, mẹ có thể không trả lời sao?" Hạ Vi bĩu môi, nhân cơ hội này khuyên bảo con gái mình, "Mẹ muốn nói tiểu tử Ngôn Diệu này quả thật không tồi, nhiều năm như vậy rồi mà còn nhớ thương con, mấy ngày trước mẹ còn mới gặp nó ở trên đường, tuấn tú lại lịch sự, nho nhã lễ độ, mười phần văn nhã, hôm nay mẹ hỏi nó, công ty mà nó đang làm việc nằm trong danh sách công ty lớn trên thế giới đấy.
Tóm lại, con cũng đừng quá kén chọn, lấy lại quan hệ tốt với người ta đi."
"Năm cấp không phải là mẹ ngăn cản con yêu sớm sao? Mẹ quên mất lúc đó mẹ nói người ta lưu manh, côn đồ, dạy hư con gái của mẹ, vừa nhìn liền biết không có tiền đồ."
Hạ Vi nhất thời bị nghẹn, biết mình không thể thắng nổi tài hùng biện của con gái, đóng cửa lại, đi ngủ.
Cố Khinh Âm buồn cười, cô cùng Ngôn Diệu trước nay đều không có gì, vẫn luôn là cậu đơn phương theo đuổi cô.
Lúc ấy tính cách của cô tương đối tùy tâm sở dục, không thiếu lần cãi nhau với chủ nhiệm cấp , sau khi đọc được bức thư tình Ngôn Diệu viết cho cô, mượn cơ hội này mà nhắm vào cô, mạnh mẽ đem mác "yêu sớm" gắn lên người cô, còn lấy cô làm gương cho các bạn học khắc sâu.
Chuyện này, Cố Khinh Âm vẫn luôn nhớ rất kỹ.
——
Nếu không phải Hạ Vi phu nhân nhắc nhở trước đó, Cố Khinh Âm đã bị sự xuất hiện đột ngột của Ngôn Diệu dọa đau tim muốn chết, rõ ràng là vào buổi sáng, cô đã nhờ mẹ mình từ chối lời mời ăn cơm, thế mà anh ta vẫn đến.
Ngôn Diệu so với lúc học cấp , dường như đã thay đổi tính cách, tây trang phẳng phiu, kiểu tóc là kiểu tiêu chuẩn của một nhà lãnh đạo ưu tú, tóc mái được chia theo tỉ lệ :, đầu tóc trơn bóng, thoạt nhìn đã bôi rất nhiều keo xịt tóc, tóm lại chính là phong cách của một người thành đạt.
Như này thì ai có thể nhìn ra được tên này từng là côn đồ năm cấp đây.
Tuy đã ăn mặc ra bộ dạng của con người, nhưng vừa mở miệng nói một câu liền bại lộ: "Cố Khinh Âm, cậu không dám tới gặp mình à?"
Ngữ điệu cà lơ phất phơ, vẫn gợi đòn giống như trước đây.
"Đừng nói nhảm nữa, cậu muốn mời tớ ăn gì?"
"Tùy cậu chọn."
Ngôn Diệu nhìn Cố Khinh Âm trước mặt, con nai trong ngực đập loạn xạ cả lên.
Cô so với lúc trước càng xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, trang điểm lộng lẫy, nhìn một lần liền không thể quên được.
Sau khi Cố Khinh Âm ngồi lên xe của Ngôn Diệu, lấy điện thoại ra muốn tìm xem ở Ôn Thành có nhà hàng cao cấp nào không, bỗng nhiên thấy có một thông báo trong nhóm.
【@Triệu Ấu Lâm, @Cố Khinh Âm, bảo các cô sửa lại ý kiến phản hồi của khách hàng nộp lên cho Chu tổng, tại sao hiệu suất công việc lại chậm như vậy hả? 】
Người đưa ra lời phê bình là trợ lý đi theo Chu Khâm, Chu Khâm không có trong nhóm này, nếu có điều muốn nói đều là trợ lý thay mặt chuyển lời.
Triệu Ấu Lâm không trả lời, ngón tay Cố Khinh Âm gõ nhanh trên bàn phím, nói cô đã nộp lên rồi.
【 Chu tổng nói anh không thấy, cô có giao tận tay cho Chu tổng không? 】
【...Không có.
】
【 Còn không về công ty nhanh, in lại một bản đưa cho Chu tổng, buổi họp sáng mai còn cần phải dùng đấy.
】
Đáy lòng Cố Khinh Âm đang có vô số câu chửi thề chạy nhanh qua, cô thật vất vả mà chờ đến lúc tan làm, thế mà lại phải quay lại!! Đây là nỗi chua xót mà chỉ những nhân viên nghèo mới hiểu được!!!
Ngôn Diệu đưa Cố Khinh Âm về tòa nhà của Triều Hi trước, trong lòng cậu đột nhiên thấy tiếc nuối, âm thầm mắng vị lãnh đạo kia của Cố Khinh Âm lần.
Sau khi Cố Khinh Âm xuống xe, đột nhiên không còn thấy tức giận nữa, đúng lúc cô không muốn đi ăn cơm cùng Ngôn Diệu.
Đại sảnh ở lầu một rất vắng vẻ, nhân viên của các công ty hầu như đều đã rời đi.
Cố Khinh Âm cùng Triệu Ấu Lâm một trước một sau đi vào văn phòng, Triệu Ấu Lâm buồn bực nằm dài trên bàn, "Tớ đã cùng bạn hẹn đi xem phim rồi, kia là phim mới của thần tượng tớ đấy, hôm nay lại còn là ngày công chiếu đầu tiên nữa."
"Ngày mai lại xem đi." Cố Khinh Âm đem tài liệu đi in thêm một bản nữa, nhớ tới hỏi: "Chúng ta như này có tính là tăng ca không?"
"Cậu còn trông chờ được trả tiền tăng ca à?" Triệu Ấu Lâm bĩu môi, "Thực sự có thì tốt rồi."
"Tớ đi tìm Chu tổng trước."
Cố Khinh Âm đi đến trước văn phòng của Chu Khâm, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, đến khi bên trong nói "Vào đi" mới mở cửa bước vào.
Chu Khâm ngồi sau bàn làm việc hình tròn, hai mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, vẫn giống như lúc trước, theo thói quen đưa ngón tay lên môi.
"Chu tổng, đây là phản hồi của khách hàng từ sự hỏi thăm của tôi, tôi đặt ở đây cho ngài."
Cố Khinh Âm đang muốn đem tài liệu đặt lên bàn, lại nghe anh nói: "Cô đọc cho tôi nghe."
?
"Diệp tổng của Thành phố Thương mại Hoa Đông phản hồi, doanh số bán quần áo phụ nữ đã tăng ba điểm trong quý trước, trong đó mẫu áo cardigan mới của công ty chúng ta là bán chạy nhất, nhưng theo phản ánh của các đại lý, chất lượng của áo cardigan quý này không bằng quý trước, làm ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của công ty chúng ta............"
Cố Khinh Âm đọc xong một tờ giấy, cảm thấy khô họng, Chu Khâm uống một ngụm cà phê trên bàn, để cô tiếp tục.
Một trong những phẩm chất cần có nhất khi làm việc chính là nén giận.
Cố Khinh Âm tiếp tục đọc, như một cái máy đọc mà không có chút diễn cảm nào.
Cô suy nghĩ trong lòng, nếu không thì mình xin chuyển sang bộ phận thiết kế đi.
"Không khát sao? Đi lấy một cốc nước đi."
Chu Khâm bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, có lẽ là do nghe thấy giọng cô hơi khàn.
Cố Khinh Âm đến máy lọc nước rót một ly, bỗng nhiên nghe thấy người sau lưng nói: "Hối hận khi tới bộ phận tiếp thị rồi sao."
"Không hề, tôi cảm thấy làm việc ở đấy rất vui." Cố Khinh Âm theo bản năng trả lời, lúc sau lại muốn tát bản thân một cái.
Cô nói như vậy thì sao mà còn đường lui nữa đây? Còn không biết xấu hổ mà xin qua bộ phận thiết kế nữa sao?
"Vậy thì hãy làm thật tốt."
Chu Khâm chăm chú nhìn bóng lưng cô, giọng nói trầm thấp che giấu sự dịu dàng.
Chỉ có thời điểm như này, anh mới dám không kiêng nể gì mà nhìn cô.
Tác giả có lời muốn nói: Cố · nhóc lừa đảo x Chu · đại phúc hắc, chính thức lên sân khấu ~.