Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Vệ Dương tính khí như đàn bà nhưng ra tay lại rất tàn độc, không hề nương tình, một mũi tên sắc lạnh như một đạo u mang bay về phía Diệp Thành.
Cảm nhận được cơn lạnh ở sau, Diệp Thành lập tức bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, xoay một vòng né tránh mũi tên đang bay về phía mình.
Có điều hắn cũng đã đánh giá thấp mũi tên này.
Mặc dù hắn né qua được nhưng mũi tên kia lại như có linh tính, đột nhiên đuổi theo sau hắn.
“Huyền khuyết truy phong tiễn”, Diệp Thành như thể từng nghe được mật pháp này từ trước, không phải mũi tên này có linh tính mà giây phút nó được bắn ra đã mang theo lạc ấn, một khi bắn ra thì phải diệt trừ được đối thủ, nếu không sẽ không ngừng đuổi theo.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành dừng bước, rút ra kiếm Xích Tiêu.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Đồng thời với việc sử dụng kiếm Xích Tiêu, Thiên Canh Kiếm Trận cũng được hình thành.
Keng!
Keng!
Huyền khuyết truy phong tiễn sắc lạnh vô cùng, thế nhưng gặp phải Thiên Canh Kiếm Trận lại bị đánh bay đi, cắm vào một tảng đá.
Lúc này những người khác cũng lao tới từ tứ phía.
Bôn lôi!
Diệp Thành sử dụng chân khí, đánh ra một chưởng bôn lôi khiến tên đầu tiên xông lên lập tức lùi về sau, sau đó hắn lật tay đánh ra Hám Sơn Chưởng khiến tên thứ hai ho ra máu và bay ra khỏi đó.
Tiếp đến là đòn Nhất Dương Chỉ khiến tên thứ ba bị chọc thủng một lỗ trên người bắn vọt máu.
“Ngươi quả nhiên không đơn giản”, trong số những người này thì Vệ Dương là tên mạnh nhất, nói rồi hắn cũng xông lên.
Thấy vậy, Diệp Thành vội lùi về sau, tên đàn bà này thực sự không hề đơn giản, tu vi hiện giờ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Dương, thực lực còn hơn cả Tử Sam, Giang Hạo.
Phong kiếm quyết!
Quả nhiên, Vệ Dương vừa tiến tới đã ra chiêu mạnh bạo, uy lực vô cùng.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, lập tức chắn ngay thanh Thiên Khuyết trước người.
Keng!
Một kiếm của Vệ Dương đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết, đánh bật thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành và khiến Diệp Thành phải lùi về sau nửa bước.
“Xem ra ta đây phải dạy dỗ ngươi rồi, nếu không thì ngươi lại tưởng ta là loại dễ bắt nạt”, Diệp Thành mắng chửi một câu, vung kiếm chắn trước người.
Vệ Dương hắng giọng, hắn cũng chẳng vừa, vung kiếm gạt bay thanh Thiên Khuyết, vừa định có động tác tiếp theo thì lại bị Diệp Thành từ đâu lao tới.
Hừ!
Hừ!
Đột nhiên có tiếng thú gầm, Diệp Thành như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.
Lần đầu tiên gặp phải một tên đánh ở cự ly gần mà hung hãn như vậy, Vệ Dương vung chân vung tay loạn xạ, khắp người toàn dấu tay dấu chân.
“Phát tín hiệu”, bị Diệp Thành đánh lùi về sau, Vệ Dương không quên hét lên với đồng đội.
Thấy vậy, có một tên đệ tử lập tức rút ra ống trúc phát sáng, giải trừ cấm chế, trong ống trúc có linh quang chiếu rọi lên trời sau đó hoá thành những ánh sáng tuyệt đẹp.
“Chết tiệt, ta quên mất”.
Cũng giống mấy người bọn họ, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tiêu Cảnh dẫn đội và gặp phải tình trạng như vậy.
Vốn dĩ đang đại chiến với các đệ tử nội môn nhưng vì tín hiệu kia nên các đệ tử nội môn đều rời khỏi vòng chiến đấu, sát phạt về phía có Diệp Thành.
“Không cần nói cũng biết tiểu tử Diệp Thành bị người ta phát hiện rồi”.
.