Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A….!
Ở phía sau, Sở Linh dụi dụi chân cứ thế xoa khuôn mặt nóng ran của mình.
Sau một canh giờ, Diệp Thành lại lần nữa hôn mê trong vòng tròn như con lợn chết.
Sở Linh đi vào, đầu tiên là trợn mắt nhìn Diệp Thành một cái sau đó chỉ điểm vào trán Diệp Thành, quầng sáng màu trắng thâm nhập vào đầu Diệp Thành giúp Diệp Thành xoa dịu linh hồn mệt mỏi.
Ngay sau đó, Diệp Thành tỉnh lại.
A….!
Tiếng hét của hắn lại lần nữa vang vọng khắp thạch thất, Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị Sở Linh ném vào trong vòng tròn.
Cứ vậy, ba ngày dần trôi qua.
Trong ba ngày này, Diệp Thành chưa hề bước chân ra khỏi thạch thất, ngoài trạng thái hôn mê ra thì thời gian còn lại cơ bản đều là chịu đựng sự công kích về linh hồn.
Có điều, dù trải qua nhiều khổ ai như vậy nhưng Diệp Thành cũng có được thu hoạch cho mình.
Hắn liên tiếp chịu đựng sự công kích về linh hồn, linh hồn của hắn chưa một giây phút nào được nghỉ ngơi, liên tục được tôi luyện, do vậy mà linh hồn cũng đã mạnh hơn hẳn.
Lại là một đêm trăng, Diệp Thành ngất lịm trong thạch thất và vừa tỉnh lại.
“Ngươi tỉnh rồi?”, vẫn như trước đó, Sở Linh xuất hiện trước mặt Diệp Thành ngay khi hắn vừa tỉnh dậy.
“Con còn phải ở đây bao lâu?”, Diệp Thành lắc lắc đầu nhìn Sở Linh, mấy ngày nay hắn thật sự đã bị dày vò đủ rồi, đặc biệt là cảm giác đầu như muốn nổ tung, chỉ cần nghĩ tới thôi là hắn thấy đau tim rồi.
“Ngươi không vừa lòng sao?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành rồi nói với giọng chẳng mấy dễ chịu, vả lại vừa mới luyện cho Diệp Thành cô đã trở nên nhiều lời hơn hẳn.
“Luyện linh hồn ở đây có hiệu quả vô cùng to lớn”.
“Có biết bao nhiêu đệ tử muốn được tu luyện trong thạch thất này mà không có cơ hội, đừng có chê bôi, vả lại, ngày nào cũng bắt ngươi luyện linh hồn chẳng phải là vì muốn tốt cho ngươi sao? Ngươi có lẽ cũng cảm thấy được khi linh hồn bị công kích thì linh hồn lực của ngươi cũng mạnh lên”.
“Thêm nữa, thân là luyện đan sư, ngươi nên biết tầm quan trọng của linh hồn lực, đừng có được voi đòi tiên”.
Sở Linh mắng một tràng khiến Diệp Thành không ngẩng nổi mặt lên.
Lúc nói tới luyện đan sư, cô lại vô thức nhìn hắn: “Ta còn chưa hỏi đấy, một người là luyện đan sư như ngươi hiện giờ có thể luyện ra được linh đan mấy vân rồi?”
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi, giơ hai ngón tay: “Mới thế này thôi ạ, miễn cưỡng thì có thể luyện ra được linh đan hai vân”.
“Nhìn kìa, ta nói rồi mà”, Sở Linh nhún vai: “Linh hồn lực mới ở tu vi cấp Linh, ngươi cùng lắm chỉ có thể luyện ra được linh đan hai vân.
Muốn tiến bộ và luyện ra được linh đan ba vân thì cần linh hồn lực đạt tới cấp Huyền”.
Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng Sở Linh cũng cảm thấy hết sức bất ngờ.
Nên biết rằng trước đó Diệp Thành mới chỉ ở tu vi Ngưng Khí, linh hồn lực cao hơn tu vi một bậc chưa bàn, thế mà có thể luyện ra được linh đan hai vân trong hai tháng trời ngắn ngủi, thành tích thế này khiến cô tự hỏi Từ Phúc năm xưa có lẽ là chưa bằng.
“Sư phụ, người thấy linh hồn của con bao giờ có thể lên tới huyền cấp?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh hỏi dò.
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy”, nói tới linh hồn, Sở Linh tỏ ra rất hứng thú, cô ngồi xuống đất cùng Diệp Thành, hắng giọng, nói: “Thông thường linh hồn của tu sĩ chúng ta vẫn luôn tương ứng ngang bằng với tu vi, giống như tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, cấp bậc linh hồn phần lới đều ở cấp Nguyên, đương nhiên tiểu tử nhà ngươi là loại khác biệt”.
Diệp Thành yên lặng lắng nghe còn Sở Linh càng nói càng hăng say: “Linh hồn rất huyền diệu, vì vậy khả năng tiến giới của linh hồn sẽ khó hơn tiến giới về tu vi, giống như tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, linh hồn vốn dĩ tiến giới tới cảnh giới Linh, nhưng trên thực thế không phải như vậy, phần lớn các tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí sau khi tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, cấp bậc linh hồn của bọn họ vẫn ở bậc Nhân”.
“Đương nhiên, tu sĩ cùng tầng cảnh giới nếu như linh hồn lực không cùng đẳng cấp thì thực lực của bọn họ cũng không thể giống nhau, người có cấp bậc linh hồn cao thì sẽ mạnh hơn rất nhiều, về điểm này có lẽ ngươi có thể cảm nhận được, vì cấp bậc linh hồn càng cao thì khoảng cách của bọn họ và trời đất lại càng gần”.
“Khoảng cách với trời đất càng gần, câu này có ý gì?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh bằng khuôn mặt khó hiểu.
“Ngươi nghe tới Nguyên Thần bao giờ chưa?”
“Con đương nhiên nghe thấy rồi”, Diệp Thành gật đầu: “Trưởng lão Từ Phúc từng nói Nguyên Thần cao hơn Linh hồn một bậc, cũng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Thiên mới có tư cách ngưng tụ ra”.
“Đúng vậy”, Sở Linh nói: “Linh hồn rất huyền bí, nhưng nguyên thần còn huyền bí hơn.
Đương nhiên nó mạnh hơn linh hồn rất nhiều, và điểm bá đạo nhất trong nó chính là một khi khiến linh hồn biến thành Nguyên Thần thì có thể có được sức mạnh rung trời chuyển đất, cho nên bảo ngươi rèn luyện linh hồn một mặt là vì ngươi là luyện đan sư, một mặt là vì cấp bậc linh hồn lực càng cao thì khoảng cách với trời đất đương nhiên sẽ được kéo gần lại.
Mặc dù rất khó có khả năng làm rung trời chuyển đất nhưng cũng còn tốt hơn rất nhiều”.
Có điều nói tới khả năng đó, Sở Linh càng hưng phấn hơn, cứ thế khoanh chân nói say sưa: “Cái gọi là khả năng trời đất có thể nói là sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ của trời đất, nó giống như biển cả mênh mông, giống như bầu trời vô tận, chỉ cần đụng tới là có thể dời non lấp bể, đó mới chính là kẻ thần thông chân chính”.
“Cũng không đến mức vậy chứ?”, mặc dù bất ngờ nhưng Diệp Thành vẫn nhìn Sở Linh bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Theo như người nói, chỉ cần ngưng tụ ra nguyên thần, có khả năng xoay chuyển trời đất thì là vô địch rồi phải không?”
Khụ khụ…
Chỉ nghe Sở Linh ho hắng một tiếng: “Cũng… cũng không đến mức khoa trương như thế, ngưng tụ ra nguyên thần mặc dù có thể nói có khả năng xoay chuyển trời đất, nhưng khả năng mạnh thế nào thì phải xem tạo hoá của từng người”.
Cơ Tuyết Băng.
Trong chốc lát, Diệp Thành nghĩ tới người mà mình không muốn nhớ tới.
Một người cao cao tại thượng như cô ấy, kiếp này được định sẵn là sẽ chèn ép khiến hắn không ngẩng nổi mặt lên rồi.
“Cho nên, chịu khó tu luyện đi”, ở bên, Sở Linh nói tiếp: “Ngươi là luyện đan sư, một nghề cao quý như vậy tới đâu cũng là bảo bối”.
.