Tiên Võ Truyền Kỳ

chương 207: ma đạo lại mở

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đột nhiên hai giọt máu chợt bùng to lên và loang đầy mặt đất.

Từng đường vân màu máu xuất hiện, nhanh chóng liên kết với nhau ngưng tụ thành một Huyết Trận.

Ở trong Huyết Trận, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng huyết khí bị hoá đi, vả lại huyết trận này còn có khả năng cấm cố chân khí.

“Địa Vu Huyết Chú quả không vừa”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh: “Có điều chỉ dựa vào cái này mà đòi trấn áp ta, đạo hành của các ngươi cũng còn kém lắm”.

Mở!

Sau tiếng hô, chân khí trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, được đẩy vào các đường kinh mạch, sức mạnh được ngưng tụ sau đó xông phá cấm cố Địa Vu Huyết Chú.

Thấy vậy, cả hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương tái mặt, lần lượt sử dụng binh khí, giữa trán của cả hai tên đều có ánh sáng màu máu xuất hiện.

Vù! Vù!

Giây phút sau đó, một cái tháp màu máu và một cái gương linh màu máu bay vào không trung, nhanh chóng biến to dần, ánh sáng màu đỏ huyết khủng khiếp bao trùm.

“Trấn áp”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt ngự động binh khí bay xuống.

Diệp Thành với ánh mắt sắc lạnh lật tay lấy ra roi sắt chuyên đánh vào linh hồn.

Hắn quất ra một roi đánh bay cái tháp huyết sắc kia đi, sau đó lại vung tay quất vào linh gương huyết sắc khiến mặt gương cũng bay đi.

A….!

Linh hồn của cả hai tên Huyết Vu bị tổn thương, đôi mắt mờ hẳn.

Diệp Thành di chuyển, sát phạt tới trước mặt chúng, một đạo Bát Hoang Chưởng tung ra khiến chúng máu me be bét, sau đó lại tung tiếp một đạo Hàng Long, tên Huyết Vu kia lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững đã lại phải đối mặt với một đường lửa màu vàng kim.

Phụt!

Máu bắn tung toé, tên Huyết Vu sau đó bị Nhất Chỉ của Diệp Thành chọc thủng giữa trán, phần não bị huỷ hoại, linh hồn tiêu tán, cơ thể xác thịt ngã vật ra đất.

Ở một bên, tên Huyết Vu cuối cùng thấy sức mạnh của Diệp Thành thì không nghĩ gì thêm, cứ thế quay người bỏ chạy.

Đi đâu?

Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu, lao vút tới, kiếm Xích Tiêu trong tay chém ra một nhát khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chẻ làm đôi.

Tên này mặt mày sợ hãi, lồm cồm bò dậy.

Vút!

Sau âm thanh đó, trong tay Diệp Thành xuất hiện một cây mâu lao vút về phía tên Huyết Vu đang đứng dậy khiến tên này bị đâm xuyên và dính chặt vào bức tường.

“Ai phái các ngươi tới thôn xóm bắt đi trẻ nhỏ?”, Diệp Thành từ từ đi tới, nhìn tên Huyết Vu với vẻ mặt lạnh tanh.

“Không…không có ai cả”, tên kia sợ hãi nhìn Diệp Thành.

“Xem ra ngươi không biết nghe lời rồi”, sau giọng nói đó, tiên hoả màu vàng kim của Diệp Thành hiện lên lơ lửng trong lòng bàn tay, hoá thành cây trường kiếm bằng lửa lập tức đâm xuyên bả vai tên này.

Tên Huyết Vu kêu gào thảm thiết, tiên hoả với uy lực quá mạnh, từ vết thương bị đâm đó, cơ nđau đớn lan dần khắp cơ thể, huỷ diệt khí huyết trong cơ thể hắn, dung hoà huyết cốt của hắn.

Nỗi đau này chẳng khác gì lăng trì tùng xẻo.

“Nói, ta nói”, tên Huyết Vu vội cầu xin: “Bọn ta cũng chưa từng gặp người này, chỉ phụ trách bắt trẻ nhỏ đưa tới….”

Vút!

Tên Huyết Vu còn chưa nói xong thì ánh sáng màu đỏ sắc lạnh bay tới với uy lực vô cùng lớn.

Diệp Thành nheo mắt rút ra thanh Thiên Khuyết.

Bang!

Huyết mang màu đỏ kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết.

Ngay sau đó, Diệp Thành chỉ cảm thấy đôi vai của mình tê dại, hắn mất đi tri giác, ngược lại phần cổ họng chợt cảm thấy khái, hắn phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau bốn, năm trượng.

Mỗi lần lùi một bước đều để lại dấu chân hằn sâu trên mặt đất.

“Cảnh giới Linh Hư Nhất Trùng Thiên”, Diệp Thành dừng bước, chăm chú quan sát trong bóng đêm.

Ở đó, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện dưới lớp huyết bào, trông không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn ra được đôi mắt u tối và khí huyết sục sôi.

“Huyết….Huyết tôn”, thấy người tới, tên Huyết Vu đang bị treo trên tường vội rút chiến mâu trên người mình ra, sau đó bò rạp xuống dưới chân kẻ mặc huyết bào, run rẩy mãi không thôi.

“Loại ăn hại, ta cần ngươi làm gì?”, kẻ mặc huyết bào nhếch miệng cười u ám, khẽ giơ tay, dùng bộ móng tay sắc nhọn ấn vào phần đầu tên Huyết Vu kia.

“Huyết Tôn xin tha mạng”, tên Huyết Vu mặt mày sợ hãi.

Có điều câu cầu xin của hắn chỉ đổi lại bằng nụ cười giễu cợt.

A….!

Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết của tên Huyết Vu vang vọng khắp nơi.

Khí huyết khắp cơ thể hắn bị kẻ mặc Huyết bào nuốt trọn, cơ thể của hắn nhanh chóng bị hút toàn bộ sinh khí cho tới khi chỉ còn là cái xác khô cong.

Thấy cảnh này, Diệp Thành ở phía cách đó không xa nheo mắt nhìn, sắc mặt của hắn nghiêm nghị hơn vài phần.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta phải bất ngờ đấy”, sau khi nuốt trọn khí huyết của tên Huyết Vu, kẻ mặc huyết bào mới vặn vặn cổ, nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt u ám khiến người ta trông mà trợn người.

Diệp Thành cau mày, thầm nghĩ có nên quay người triệu gọi tiên hoả thành mây để bỏ đi hay không, vì thực sự thì kẻ này quá mạnh.

Thế nhưng ý nghĩ này của hắn lập tức bị gạt đi.

Mặc dù hắn không phải là người cứu thế giới nhưng hắn có tấm lòng lương thiện, thân là tu sĩ, cứ thế rút lui thì hắn chắc chắn rằng đêm nay sẽ là một đêm đại nạn đối với nước Triệu.

Hắn không muốn nhìn thấy người phàm phải đổ máu, sinh linh lầm than dưới tay Huyết Vu.

Thế rồi Diệp Thành kiên định quyết tâm, kẻ mặc huyết bào mặc dù mạnh nhưng hắn cũng không phải không có sức mạnh.

Chủ yếu là vì hắn còn có linh phù bảo vệ mà Sở Huyên đưa cho hắn.

“Lại là một tên đệ tử của Hằng Nhạc Tông”, phía này, kẻ mặc huyết bào đã từ từ bước tới, nhìn Diệp Thành và nhếch miệng cười giễu cợt: “Người của Hằng Nhạc Tông đều là loại tự đại thế này sao? Phái một tên tu vi Nhân Nguyên tới sao?”

“Ngươi cũng đừng quá tự đắc”, Diệp Thành lạnh giọng, sau đó hắn rút ra thanh kiếm Xích Tiêu chém ra một kiếm về phía trán kẻ mặc huyết bào.

“Không biết tự lượng sức mình”, tên kia đột nhiên bật cười rồi chìa ra hai ngón tay.

Vút!

Ngay sau đó, nhát kiếm kinh lôi của Diệp Thành bị hắn kẹp chặt.

Bang!

Kẻ mặc huyết bào cứ thế gẩy nhẹ, kiếm Xích Tiêu rung lên dữ dội, Diệp Thành lập tức lùi về sau.

Roẹt!

Lúc này tên kia bắt đầu sát phạt tới, thân hình hắn di chuyển như ma như quỷ.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Ngay sau đó, từng ánh sáng màu máu xuất hiện, trên cơ thể Diệp Thành xuất hiện từng vết thương đẫm máu do bộ móng tay sắc lạnh của tên kia rạch vào.

Khi Diệp Thành bay đi, khắp người hắn trong trạng thái đẫm máu.

Đáng chết!

Diệp Thành thầm mắng chửi, nếu như khi ở thời kì đỉnh phong thì hắn đương nhiên không sợ tên này, chỉ trách lúc này hắn bị Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn kiểm soát nên khả năng chiến đấu cũng bị giảm đi đáng kể.

“Lúc đến đây quên mất không bảo sư phụ mở vòng ra cho mình rồi”, Diệp Thành nghiến răng, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào.

“Khí huyết dồi dào thế nnày quả là kỳ diệu”, khi Diệp Thành lùi về sau, kẻ mặc huyết bào lại lần nữa hùng hổ lao tới.

Diệp Thành hắng giọng, hắn xông lên trước, lấy Long Đao ra.

Diệp Thành nhảy vọt, hai tay cầm chắc cây đao chém ra một nhát.

Có điều kẻ mặc huyết bào kia cũng không phải tu sĩ tầm thường, cái gọi là Bôn Lôi Chưởng hay Hám Sơn Chưởng đều không thể đủ uy lực làm hắn bị thương.

Muốn khiến hắn bị thương phải dùng đại chiêu.

Vù!

Trong không trung vang lên âm thanh khác thường, một đạo đao mang dài năm trượng xuất hiện.

“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém xa”, kẻ mặc huyết bào cười nham hiểm, lật tay đánh ra một chưởng.

Keng!

Trong chốc lát, như có âm thanh của ác quỷ kêu gào, từng luồng khí tức ma quỷ sục sôi trong người hắn.

Luồng khí tức này bạo tàn mà khát máu, cứ thế bao quanh những tảng đá và cây cối xung quanh.

Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.

Mái tóc đen dày dần chuyển thành màu máu, đôi mắt màu đen sâu thẳm lúc này còn có huyết sắc, giữa hai đầu lông màu có một đạo ma văn xuất hiện, sau khi ma văn xuất hiện, khí thế của hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn.

Rầm!

Sau tiếng động này, trên đỉnh đầu Diệp Thành có trường hồng xuyên qua phá tan bộ vuốt khổng lồ đang chèn ép xuống.

Phía này, kẻ mặc huyết bào bị ép lùi về sau, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành: “Ma đạo”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio