Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đêm trôi qua, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, ánh bình minh hắt vào phòng qua cửa sổ chiếu lên mặt Diệp Thành.
Lúc này vết thương trên người hắn về cơ bản đã liền lại, thậm chí cánh tay bị chặt cũng đã mọc ra, thứ còn thiếu duy nhất là khí tức của hắn vẫn rất yếu, sắc mặt cũng còn tái nhợt.
Không biết Thượng Dương công chúa Tịch Nhan đã lẻn vào từ lúc nào, cô bé nhìn xung quanh trước rồi chạy tới mép giường, đôi mắt to tròn quan sát Diệp Thành từ đầu tới chân, sau đó tò mò đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ khuôn mặt hắn.
“Tiên nhân này đẹp hơn tiên nhân lần trước, hì hì”, Tịch Nhan cười hì hì, còn nghịch ngợm véo má Diệp Thành.
Cảm thấy có người chạm vào mình, Diệp Thành giật mình mở mắt, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc, đôi mắt to tròn trong veo như nước đang chớp chớp nhìn hắn.
Woa!
Vừa mở mắt đã thấy cảnh này, Diệp Thành ngồi bật dậy: “Muội là ai?”
Diệp Thành đột nhiên tỉnh lại khiến Tịch Nhan không kịp chuẩn bị, nhưng cô bé vẫn cười tinh nghịch: “Ta… ta là Tịch Nhan, Thượng Dương công chúa nước Triệu”.
“Thượng Dương công chúa”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan rồi lại nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Mình được đưa về Hoàng cung Nước Triệu rồi sao?”
“Có phải vừa nãy ta đã khiến thượng tiên sợ không?”
“Vẫn… vẫn ổn”, Diệp Thành day đầu mày, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện đêm qua, diệt được Huyết Vu, lại chiến đấu với kẻ mặc huyết bào, trải qua cửu tử nhất sinh.
Nói xong Diệp Thành trở mình xuống giường, sau đó vươn người.
Tịch Nhan ở bên cạnh nhìn lén Diệp Thành không chỉ một lần, cô bé cảm giác vị tiên nhân trước mặt không uy nghiêm và khó gần như trong tưởng tượng, ngược lại giống một vị đại ca ca hơn.
Bên ngoài, Triệu Dục và Tần Hùng dã vội vàng bước vào, cung kính cúi chào Diệp Thành: “Thượng tiên, đa tạ thượng tiên đã cứu nước Triệu thoát khỏi hiểm nguy, nước Triệu ta sẽ không bao giờ quên”.
“Điều nên làm thôi”, Diệp Thành tiếp tục thoải mãi giãn cơ thể có phần cứng ngắc của mình: “Tai hoạ đã được diệt trừ, ta đi đây”.
“Ta đã chuẩn bị yến tiệc rồi, mời thượng tiên…”
“Không cần đâu”, Diệp Thành xua tay mỉm cười, nói rồi đã bắt đầu bước đi.
“Thượng… Thượng tiên”, Diệp Thành vừa mới đi một bước, đã bị Tịch Nhan phía sau gọi lại.
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Thành dừng bước, quay đầu nhìn lại: “Có chuyện gì sao?”
“Có, có, có”, Tịch Nhan cười hì hì, đôi chân nhỏ chạy lên trước, cô bé mở to mắt nhìn Diệp Thành đầy hy vọng: “Thượng tiên ca ca có thể nhận ta làm đồ đệ không? Ta muốn tu đạo”.
“Tu luyện cần phải chú trọng…”
Diệp Thành còn chưa nói xong, tiểu công chúa Tịch Nhan đã quỳ xuống đất: “Tịch Nhan bái kiến sư phụ”.
“Không… không phải chứ, ta chưa nói sẽ nhận muội làm đồ đệ mà!”, Diệp Thành sững sờ, Tịch Nhan quỳ xuống bất chợt khiến hắn không kịp chuẩn bị, bây giờ hắn còn đang là đồ đệ của người ta, không tiện chỉ dạy người khác.
“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng quỳ rồi, người phải nhận ta làm đồ đệ”, Tịch Nhan phồng má nũng nịu, nhưng điều đáng nói là cô nhóc nũng nịu lại cũng rất đáng yêu.
“Nhan Nhi, không được vô lễ”, Triệu Dục vội vàng mắng, mang theo uy nghiêm của Hoàng đế.
Ông ta không ngờ nữ nhi bảo bối của mình lại chơi chiêu này, bình thường nũng nịu trước mặt ông ta thì cũng thôi, nhưng Diệp Thành là ai, là tiên nhân đó! Lỡ như vô tình chọc giận hắn, đừng nói là ông ta, mà cả nước Triệu đều sẽ gặp hoạ.
“Phụ hoàng, thượng tiên ca ca rất tốt”.
“Đừng làm loạn”.
“Được rồi, được rồi”, thấy Triệu Dục nghiêm túc, Diệp Thành bèn xua tay, nhìn Tịch Nhan mỉm cười bảo: “Tiểu nha đầu, muội biết tiên nhân là nghĩa là gì không?’
“Nghĩa là gì?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn Diệp Thành.
“Có nghĩa là muội sẽ sống rất lâu, cũng có nghĩa là muội phải đi trên con đường rất tàn khốc”, Diệp Thành mỉm cười: “Muội có thể tưởng tượng, là tu sĩ, muội sẽ không còn là người phàm nữa.
Muội có tuổi thọ rất dài mà người phàm không có, muội sẽ tận mắt chứng kiến người thân của mình từng người từng người già đi rồi chết trước mặt mình, những năm tháng bể dâu sau này có lẽ muội không còn gặp lại người mình quen nữa, không còn ai cho muội mượn vai để khóc, cũng không còn ai cho muội mượn vòng tay để làm nũng.
Phụ hoàng Mẫu hậu cũng sẽ theo thế sự xoay vần dần dần biến mất trong ký ức của muội.
Khi muội lá rụng về cội, đưa mắt nhìn bốn phương có lẽ con dân nước Triệu đều không biết Tịch Nhan là ai”.
Diệp Thành nói đến đây thì mỉm cười nhìn Tịch Nhan: “Muội còn muốn làm tu sĩ nữa không?”
Giống như hắn, Triệu Dục và Tần Hùng cũng đều nhìn Tịch Nhan.
Cô nhóc cúi thấp đầu, nhóc con tinh nghịch hiếm thấy có thể im lặng như lúc này.
Diệp Thành lại xoay người đi, sau đó đặt một thanh linh kiếm lên ngọc án: “Nếu muội vẫn muốn tu luyện thì hãy đeo thanh kiếm này tới Hằng Nhạc tìm ta”.
Trong đại điện, sau khi Diệp Thành đi vẫn chìm trong im lặng.
Bên ngoài, Diệp Thành đã bước lên đám mây Tiên Hoả.
Hắn không ra về luôn mà tới từng ngôi làng nhỏ.
Mặc dù nạn huyết vu đã được diệt, nhưng hắn vẫn lo lắng, nếu Huyết Vu trong nước Triệu chưa bị tiêu diệt hoàn toàn thì vẫn sẽ có thêm nhiều người biến thành vong hồn.
Ban đêm, Diệp Thành lại xuất hiện ở ngôi làng nhỏ đó.
Từ xa hắn đã thấy A Lê vẫn đang bó gối ngồi co ro dưới cây hoa đào, dưới ánh trăng, thân hình nhỏ nhắn của cô bé rất yếu ớt, hồn phách hư ảo không ngừng đung đưa trong gió khiến lòng người xót xa.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, nhẹ nhàng bước tới, xuất hiện trước mặt A Lê: “Tiểu muội muội, ca ca của muội…”
Lời đến bên miệng nhưng Diệp Thành vẫn dừng lại, mặc dù biết ca ca A Lê đã chết nhưng hắn không biết phải nói thế nào.
Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là A Lê không nhìn ra.
Mặc dù ký ức mơ hồ, nhưng cô bé vẫn rất thông minh, đã đoán được kết quả nào đó.
“Tam Nhạc Kỳ Địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đã từng thấy trên bản đồ nước Triệu, bây giờ đi ngang qua khiến hắn tò mò dừng chân quan sát.
Nhìn từ xa là ba ngọn núi lớn với vách núi cheo leo, chứa đựng sức mạnh tiên thiên, mặc dù là đất nước của người phàm nhưng lại hội tụ những sức mạnh kỳ lạ khiến ba ngọn núi lớn ở giữa sương mù vòng quanh.
“Thật sự là một nơi kỳ diệu”, Diệp Thành cảm thán, chậm rãi đi lên vách núi, hy vọng có thể nhìn rõ hơn.
.