“Quả là bảo bối”, Diệp Thành tấm tắc: “Con đúng là đã quá xem nhẹ Chính Dương Tông rồi, chẳng trách mà Chính Dương Tông có nhân tài xuất chúng.
Bọn họ có thể tu luyện trên mảnh đất có linh mạch thế này là phúc phần vô cùng”.
“Cho nên đi theo gia gia, gia gia đảm bảo ngươi được ăn sung mặc sướng”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành sau đó nhìn về một hướng: “Nào, đi theo ta”.
Diệp Thành vội đi theo, xoa xoa tay cười nói: “Nếu như có được đại địa linh mạch, ta chia cho ngươi một nửa”.
“Vậy con yên tâm rồi”.
Cả hai người trước người sau đi vào sâu bên trong lòng đất.
Bọn họ quả to gan, dám giở trò trong vùng đất của Chính Dương Tông.
Đây là thông đạo hướng xuống dưới, trên thông đạo này còn khắc rất nhiều phù văn kì dị, còn có linh châu chiếu sáng cũng như một vài trận pháp cổ quái.
Thế nhưng trận pháp này trước mặt Gia Cát Vũ lại chẳng là gì.
“Phía trước có người”, không biết từ lúc nào, Diệp Thành chợt ngăn Gia Cát Vũ lại.
“Sợ gì, không phải có ta sao?”, Gia Cát Vũ tức tối mắng: “Cứ bình tĩnh cho ta”.
Diệp Thành vội gật đầu, không dám thở to, ở cánh cửa đá phía trước cách đó không xa, trên cửa đá khắc rất nhiều phù văn, ở giữa còn có chữ “phong” rất to, hai bên cửa đá có hai lão già mặc đồ trắng ngồi khoanh chân ở đó.
Tu vi của hai lão già mặc đồ trắng đó rõ ràng không bằng Gia Cát Vũ, nếu không thì Gia Cát Vũ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
! Quả nhiên khi cả hai tới phía trước cửa đá, cả hai lão già mặc đồ trắng vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt, không có thêm động tác thừa thãi nào.
Đúng lúc này, Gia Cát Vũ bắt đầu hành động, ông ta lấy ra hai đạo linh phù từ trong ngực áo.
“Một đạo cửu chuyển cấm thân chú, hơn một triệu linh thạch, lần này ta đúng là vung tay quá trán rồi”, Gia Cát Vũ nói với vẻ mặt xót xa.
“Hơn…hơn một triệu linh thạch?”, Diệp Thành ở bên nuốt nước bọt, thầm nhủ lão già này thật hào phóng, vì trộm đồ của người ta mà táng gia bại sản.
Mặc dù xót xa nhưng Gia Cát Vũ vẫn rất nhanh chóng đem hai đạo Cửu Chuyển Cấm Thân Chú dính lên người lão già mặc đồ trắng kia.
Đạo linh phù đó rất dị thường, sau khi được dán lên lập tức dung hoà vào cơ thể lão già kìa.
Diệp Thành ở bên tim đập thình thịch, thế nhưng Gia Cát Vũ lại không khiến hắn thất vọng, hai lão già mặc đồ trắng kia sau khi bị dán linh phù lên người thì ngủ say.
“Được rồi, tiếp theo chính là đạo phong ấn này”, Gia Cát Vũ hướng ánh mắt lên trên phần phong ấn của cửa đá: “Nếu không phải sợ kinh động đến mấy tên ở Chính Dương Tông thì ta đây đã tung một chưởng phá tan nó rồi”.
“Tiểu tử, gọi chân hoả ra”, Gia Cát Vũ nhìn sang Diệp Thành: “Luyện hoá chữ ‘phong’ trên cửa đá, những việc khác giao cho ta, mau lên.
Chúng ta chỉ có một nửa canh giờ thôi”.
Diệp Thành hiểu ý lập tức triệu gọi chân hoả, sau đó cho chân hoả bao quanh chữ “phong” trên cửa đá.
Gia Cát Vũ ở bên lại lấy ra rất nhiều món đồ kỳ dị.
Trận kỳ, ngọc giản, linh phù, còn có cả dùi kim cang phát sáng, lúc này ông ta mới bắt đầu bố trí xung quanh cửa đá.
Sau một khắc, chữ “phong” trên cửa đá nứt lìa, cửa đá cũng theo đó mà rung lên giống như chạm phải cấm chế nào đó, những sóng vân dậy sóng lan ra, thế nhưng đều bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.
Thấy vậy, Diệp Thành thở phào, nếu mà bị những gợn sóng ở đây đẩy ra ngoài thì nhất định sẽ kinh động đến kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
“Đi”, phong ấn của cửa đá bị phá đi một nửa, Gia Cát Vũ mới kéo Diệp Thành vượt qua cửa đá.
Lại lần nữa xuất hiện là một thế giới ngầm rực rỡ, vô số ánh sáng chiếu xuyên qua, linh khí dồi dào, những đám mây màu trắng bay lửng lơ, một đường linh mạch to dày xuất hiện trước mặt như con rắn khổng lồ đang uốn mình, cũng giống như nhánh cây với vô số cành nhánh đâm trổ.
“Đây…đây chính là Đại Địa Linh Mạch sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn linh mạch khổng lồ trước mặt, linh khí ở đây đã biến thành thực chất, mỗi một phần đều là tinh hoa đại địa thuần tuý nhất.
Diệp Thành đứng trên Đại Địa Linh Mạch, hắn cảm nhận được tinh nguyên dồi dào trên linh mạch đang chảy từ bàn chân, bàn tay vào cơ thể hắn, nó giống như dòng nước mát lành khiến cơ thể Diệp Thành khoan khoái dễ chịu.
“Quả nhiên là Đại Địa Linh Mạch, khả năng nhận biết của ta không tồi”, Gia Cát Vũ cười tươi rói.
“Nơi này là thánh địa tu luyện”, khí tức của Diệp Thành cũng trở nên gấp gáp hơn, hắn cũng đã xắn tay áo lên: “Chúng ta bắt đầu cướp thôi ạ”.
“Cướp cái đầu ngươi”, Gia Cát Vũ vun gtay khiến Diệp Thành ngã dụi ra đất: “Linh mạch này không được tuỳ tiện phá hoại, nếu không thì cả linh mạch này sẽ có thể bị huỷ hoại, tới lúc đó không muốn kẻ mạnh xông tới cũng khó”.
“Vậy phải làm sao ạ?”, Diệp Thành gãi đầu bò dậy.
“Dùng dung khí thu, quan trọng là không được phá huỷ Đại Địa Linh Mạch, hiểu chưa?”, Gia Cát Vũ nói rồi lấy ra một cái lư đồng to ba trượng khiến nó lơ lửng trong không trung.
Lư đồng lơ lửng phát ra thần hoa, miệng lư đồng xuất hiện vòng xoáy, cứ thế nuột trọn tinh nguyên đại địa dồi dào từ Đại Địa Linh Mạch.
Thấy vậy, Diệp Thành vội lấy ra bình hồ lô Tử Kim.
Bình hồ lô Tử Kim vừa được lấy ra liền rung mạnh sau đó tự biến to lên, còn to hơn cả cái lư đồng của Gia Cát Vũ, miệng hồ lô cũng xuất hiện vòng xoáy nuốt trọn tinh nguyên đại địa với tốc độ nhanh chóng hơn lư đồng.
.
Ra chương nhanh nhất tại T RUMtruyen.
“Ta nói này, bình hồ lô này của ngươi cũng được đấy nhỉ?”, Gia Cát Vũ ở bên xoa cằm, đôi mắt gian giảo lấp lánh.
“Cũng được rồi đấy”, khi sắp hết một khắc, Gia Cát Vũ mới phất tay thu mười mấy đại dung khí vào trong tay áo.
Diệp Thành ở bên cũng cố gắng nuốt trọn những ngụm tinh nguyên cuối cùng sau đó cất bình hồ lô vào túi đựng đồ.
Tinh nguyên đại địa mặc dù rất tốt nhưng hắn quan tâm tới cái mạng của mình hơn, nếu quá tham lam thì sẽ chết rất thảm.
“Đi”, thu lại đồ xong xuôi, Gia Cát Vũ mới dẫn theo Diệp Thành nhanh chóng rời đi, thế nhưng vừa đi được hai bước bọn họ đã phải dừng lại đột ngột.
“Không ổn”, Gia Cát Vũ tối sầm cả mặt lại.
“Sao vậy ạ?”, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Có người vào đây, vả lại không phải chỉ một người”, Gia Cát Vũ nheo mắt..