Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mặc dù biết rõ sẽ thua nhưng vẫn rất hăng hái!”, Tư Đồ Nam vươn người, máu huyết sục sôi.
“Hiếm ai lạc quan được như huynh”, Đoàn Ngự khẽ phất chiếc quạt gấp trong tay, mỉm cười.
“Dù thế nào cũng phải dốc hết sức!” Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong ở bên cạnh vẫn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng họ liếc nhìn Liễu Dật bên cạnh, thấy vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật, trong mắt hai người thoáng qua một tia lo lắng.
Giống như họ, Diệp Thành thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Liễu Dật.
Đôi mắt Diệp Thành không chỉ nheo lại một lần, dường như hắn có thể nhìn ra vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật từ đâu mà có, hắn có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Liễu Dật có phần rối loạn, lúc mạnh lúc yếu.
“Liễu sư huynh, trạng thái của huynh rất kém!”, Diệp Thành nhỏ giọng nói.
“Do công pháp thôi, bệnh lâu ngày rồi”, Liễu Dật cười khẽ, ngược lại rất bình tĩnh.
! Dù hai người nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mấy người Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt nghe thấy, có vẻ họ còn biết nhiều hơn Diệp Thành nhưng không nói, chỉ thở dài trong lòng.
“Sư huynh, trạng thái này của Dật Nhi…”, cách đó không xa, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Liễu Dật rồi lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Ta cũng bất lực với vết thương của nó”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.
Tông, mà người ngồi ở vị trí đầu tiên chính là chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông.
Ông ta bình chân như vại, thỉnh thoảng còn nhàn nhã nhấp một ngụm trà, tư thế cao ngạo, hơn nữa khoé miệng luôn gợi lên nụ cười giễu cợt, giống như cuộc thi tam tông lần này là võ đài của một mình Chính Dương Tông ông ta vậy.
“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc tới”.
“Nhà họ Tề ở Nam Cương tới”.
“Nhà Tư Đồ ở Tây Thục tới”.
“Nhà họ Vương ở Bắc Xuyên tới”.
“…”
Theo mỗi tiếng hô vang, trưởng lão của từng thế gia tu luyện lần lượt đi vào, nơi diễn ra trận chiến thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn.
Tiếp theo là lão già Gia Cát Vũ, lão ta vừa đi vừa phất tay, đung đưa đắc ý, hơn nữa đôi mắt gian giảo của lão ta nhìn thế nào cũng thấy xảo trá khiến cho Bích Du phía sau lão không khỏi xấu hổ.
“Trông chừng ông ta cho ta”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, sau khi nhìn thấy Gia Cát Vũ, sắc mặt ông ta càng trở nên u ám hơn.
Không cần ông ta nói, rất nhiều trưởng lão cũng đã đồng thời nhìn chằm chằm lão già Gia Cát Vũ như đề phòng kẻ trộm, nếu không chỉ cần lơ là một chút để mất dấu thì có trời mới biết lão ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Nhìn gì đấy?”, cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình, lão già Gia Cát Vũ quát lên.
“Tiền bối Gia Cát Vũ, mời ngồi!”, dưới ánh mắt của mọi người, Thành Côn cũng không tiện nổi nóng, chỉ đành nở nụ cười đáp lại.
Xuỳ!
Gia Cát Vũ khinh thường, liếc thấy một vị trí dễ chịu rồi rất tự nhiên ngồi vào đó.
Chỉ là ông ta đâu biết đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân mình lại bị Diệp Thành – tu sĩ chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí của Hằng Nhạc Tông giết chết.
Hơn nữa, khi ấy đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể cũng có mặt.
“Nếu để ta tìm được kẻ đã giết Chí Nhi, ta nhất định sẽ nghiền nát xương hắn thành tro tàn”, Công Tôn Trí càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng phẫn nộ.
“Không biết trong số đệ tử ngồi dưới kia của Công Tôn đạo hữu có mấy người được lọt vào vòng chung kết”, khi Công Tôn Trí còn đang nghiến răng nghiến lợi thì trưởng lão nhà Tư Đồ đã vuốt râu khoan
.