Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đêm, nơi này lại chìm vào yên tĩnh.
Diệp Thành không về phòng mà vẫn ngồi dưới cây tu luyện.
Đại địa tinh nguyên liên tục được truyền lại từ chín phần phân thân dưới lòng đất khiến tu vi của hắn tăng lên.
Không biết từ khi nào, một làn gió nhẹ thổi tới, Diệp Thành chợt mở mắt ra.
Hắn phát hiện dưới những vì sao và ánh trăng, một bóng người hư ảo lẳng lặng đứng bên ngoài lầu các.
Diệp Thành tưởng mình nhìn nhần nên dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì đúng là có một bóng dáng mờ ảo lơ lửng giữa không trung, giống như hồn phách.
Có thể loáng thoáng trông thấy là một ông già với mái tóc bạc trắng, lưng hơi còng, ông ta đang lặng lẽ nhìn vào lầu các, dường như đang nhìn Liễu Dật ngủ say bên trong, đôi mắt già nua mang vẻ tang thương.
Hắn nhìn kỹ lại ông già hư ảo này, chẳng phải ông ta chính là Huyền Thần ban ngày theo dõi trận chiến trên hư không sao?
“Ông là ai?”, Diệp Thành đứng bật dậy, nheo mắt nhìn Huyền Thần hư ảo trước mặt, trông ông ta rất hiền từ, nhưng nửa đêm một người như ma như quỷ xuất hiện ở đây khiến hắn cảm thấy rất kỳ dị.
Nghe thấy giọng Diệp Thành, Huyền Thần không khỏi quay đầu lại, trong đôi mắt già nua hiện lên chút kinh ngạc: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của con”, Diệp Thành vẫn nhìn chằm chằm Huyền Thần hư ảo.
Nghe vậy Huyền Thần cười ôn hoà, chậm rãi bước đến: “Yên tâm, ta không phải người của Chính Dương Tông”.
“Không phải người của Chính Dương Tông?”, Diệp Thành nhíu mày, tuy rằng ông lão trước mắt hư ảo nhưng lại mang cho hắn cảm giác mông lung, không phải linh hồn thể nhưng có thể huyễn hoá thân thể.
“Nào, nói chuyện với ta đi”, Huyền Thần ngồi dưới gốc cây, vỗ vào vị trí đất bên cạnh ý bảo Diệp Thành cũng tới đó ngồi.
! Diệp Thành khẽ cau mày nhưng vẫn tới ngồi, vì hắn không cảm nhận được tia sát khí nào trên người Huyền Thần, ông ta ở trong mắt hắn tựa như lão gia gia hiền lành, ôn hoà.
“Ngươi là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể là một trong chín đại đệ tử chân truyền, thật không hề đơn giản”, thấy Diệp Thành im lặng, Huyền Thần mỉm cười nhìn hắn.
“Lão gia gia, rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành vẫn xoắn xuýt vấn đề thân phận Huyền Thần.
“Nếu ta nói ta là thuỷ tổ của tam tông, ngươi có tin không?”
Nghe vậy Diệp Thành không khỏi nghiêng đầu, quan sát Huyền Thần từ đầu tới chân: “Lão gia gia, ông nói đùa chẳng buồn cười chút nào”.
“Ừm, ta cũng thấy không buồn cười”, Huyền Thần cười nhã nhặn: “Đêm khuya cô đơn, trêu đùa một chút cho vui thôi, tiểu hữu đừng để bụng”.
“Con hiểu mà”, Diệp Thành đặt hai tay sau đầu rồi nằm dưới gốc cây to, còn không quên nhét cây tăm vào miệng: “Người già mà! Từng này tuổi rồi luôn thích tìm vãn bối tìm niềm vui, nhưng con thấy rất khó hiểu, Chính Dương Tông đã bày ra kết giới bảo vệ tông môn rồi, ông vào kiểu gì vậy?”
“Muốn vào thì có nhiều cách lắm”, Huyền Thần cũng đặt hai tay sau đầu rồi nằm ra đất giống Diệp Thành, mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhưng điều ta thấy khó hiểu là ngươi mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, sao lại được làm một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc vậy?”
“Chẳng còn cách nào ạ, nhân tài của Hằng Nhạc Tông ít dần, thêm vào cho đủ số lượng thôi!”, Diệp Thành nhún vai bất lực.
Huyền Thần khẽ cười, không nói gì nữa.
Hai người cứ thế nằm cạnh nhau dưới gốc cây to, ngắm bầu trời đầy sao như vậy, không ai nói gì.
Hồi lâu sau Huyền Thần mới lặng lẽ đứng lên, thân thể hư ảo lay động: “Ta nên đi rồi”.
Diệp Thành cũng đứng dậy nhìn bóng lưng hư ảo của Huyền Thần, cuối cùng vẫn im lặng.
Trong lòng hắn càng thêm tò mò, ông lão kỳ lạ thần bí trước mắt làm cho hắn không biết nên nói gì.
“Tiểu tử, ta có thể nhờ con một chuyện không?”, Huyền Thần quay lưng về phía Diệp Thành nói.
“Ông nói đi”.
“Sau cuộc thi tam tông, nếu con có thời gian có thể đến Lạc Thần Uyên thắp giúp ta nén hương không?”
Diệp Thành hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Cảm ơn con”, Huyền Thần bỏ lại câu đó rồi nhấc chân, khi ông ta đặt chân xuống thì đã biến mất không thấy tăm hơi, từ đầu đến cuối không để lại dấu vết gì trong đất trời.
A!
Dưới tán cây, Diệp Thành mở mắt phát hiện mình vẫn đang ngồi xếp bằng thì sửng sốt: “Mình nằm mơ sao?”
…
Ngày hôm sau, ráng đỏ đầu tiên ở phía Đông còn chưa xuất hiện, Chính Dương Tông đã tấp nập người qua lại.
Chính Dương Tông với tư cách là chủ nhà, trời còn chưa sáng người người đã ngồi ngay ngắn quanh chiến đài.
Các thế gia tu luyện theo dõi trận chiến từ khắp các nơi cũng lần lượt bước vào sân trong những tiếng reo hò.
Ở Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Diệp Thành đã sẵn sàng chuẩn bị xuất phát nhưng bầu không khí có hơi trầm lắng, nguyên nhân là do Liễu Dật đang đứng bên cạnh bọn họ.
Qua một đêm, sắc mặt Liễu Dật vẫn tái nhợt, thân thể vô cùng yếu ớt, khí tức trong người rất yếu, trông hắn không hề có tinh thần, giống như thư sinh mắc bệnh nguy kịch hết đường cứu chữa.
“Liễu sư huynh, huynh ở lại nghỉ ngơi đi, đừng đến đó nữa”, Tư Đồ Nam lo lắng nhìn Liễu Dật.
“Không sao”, Liễu Dật mỉm cười thản nhiên: “Dù thua ta cũng sẽ đứng cùng các đệ”.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thấy vậy thì thở dài bất lực, ông ta là người đầu tiên bước xuống núi.
Khi đến địa điểm tổ chức cuộc thi tam tông, họ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Có những ánh mắt mang theo sự châm chọc, trào phúng, cũng có những ánh mắt thương hại và đồng cảm, cho đến khi họ ngồi vào vị trí, những ánh mắt ấy vẫn dõi theo.
“Không ngờ Liễu Dật vẫn còn sống, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nhưng nhìn trạng thái của hắn, hẳn là khó mà tu luyện nữa!”, chẳng mấy chốc những tiếng xì xào vang lên khắp nơi.
“Hằng Nhạc Tông chỉ còn Nam Cung Nguyệt, đệ tử chân truyền thứ ba và Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Trận bán kết hôm nay, lành ít dữ nhiều!”
“Diệp Thành có thể không kể đến, bây giờ trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc chỉ còn mỗi Nam Cung Nguyệt có thể giữ thể diện cho tông môn thôi!”
“Từ từ hưởng thụ đi! Chính Dương Tông sẽ cho các ngươi biết cái gọi là tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ trở thành tuyệt vọng", Thành Côn ngồi trên ghế cao nhàn nhã nhìn xuống dưới, trên môi vẫn là nụ cười châm chọc.
Trong hư không, ba người phía Đông Hoàng Thái Tâm lại xuất hiện.
Cũng như hôm qua, Đông Hoàng Thái Tâm ngưng tụ ra một đám mây rồi lười biếng ngồi lên đó, đầu tiên bà ta liếc nhìn phía dưới rồi mới nhìn sang Huyền Thần bên cạnh: “Huyền Thần, chuyện ngươi nhập mộng đêm qua ta coi như không biết, nhưng chỉ một lần này thôi, nếu để ta phát hiện ngươi tham gia vào chuyện của Đại Sở lần nữa, ta không ngại phong ấn ngươi vĩnh viễn đâu”.
Nam Cung Nguyệt cũng rất bất lực, sao cô ta có thể ngờ vận may của mình lại tệ đến vậy!
So với cô ta, vận may của Diệp Thành ổn hơn, hắn rút được đệ tử chân truyền thứ chín của Chính Dương Tông, cũng chính là người đã dùng thuật ẩn thân đánh bại đệ tử của Thanh Vân trong vòng loại hôm qua.
“Xem đi, ngay cả ông trời cũng không giúp Hằng Nhạc”, bên dưới lại bắt đầu xôn xao.
“Đối thủ của Nam
.