Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiếp tục”, Diệp Thành vung nắm đấm, lại lần nữa ra tay.
“Ta không tin”, Bạch Dực phẫn nộ gào thét, hắn liên tiếp tung chưởng, lúc là quyền ảnh, lúc là chưởng ấn, có lúc là thuẫn bài phòng ngự.
Thế nhưng những thứ này trong mắt Diệp Thành lại chẳng là gì, cho dù Bạch Dực thi triển bất cứ bí pháp gì đều không thể ngăn nắm đấm của Diệp Thành lại.
Bịch! Sau tiếng động kia, Bạch Dực lùi về sau đã bị Diệp Thành túm một tay, sau đó Diệp Thành quăng hắn một vòng và quật xuống chiến đài một cách đau đớn.
Chiến đài kiên cố cứ thế in hằn hình người.
Phụt!
Bạch Dực phun ra dòng máu cao hơn ba trượng, hắn còn chưa kịp thở thì cơ thể đã rời khỏi mặt đất.
Bịch!
Lại một tiếng động nữa vang lên, lục phủ ngũ tạng của Bạch Dực muốn lộn nhào cả lên, xương cốt toàn thân của hắn không biết gãy mất bao nhiêu đoạn, chiến tới lúc này cho dù không chết thì cũng phải liệt giường ba tới năm tháng.
“Ta đưa ngươi về trời”, sau tiếng gằn của Diệp Thành, Bạch Dực đang hôn mê bị hất ra khỏi chiến đài.
! Ôi…!
Những người quan sát trận chiến lại ngẩng đầu lên hướng ánh mắt theo bóng hình Bạch Dực.
Rầm!
Không lâu sau đó, tiếng động dữ dội lại vang lên, một tảng đá khổng lồ tan tành sau khi Bạch Dực ngã vào.
“Lại một tên thảm bại”, chiến đài yên tĩnh hồi lâu mới có người phản ứng lại.
“Mẹ kiếp, tên bị coi thường nhất lại tạo ra kỳ tích”, khi giọng nói đầu tiên vang lên, tứ phương bắt đầu xôn xao bàn tán.
Lúc này, tất cả mọi người có lẽ không dám coi thường Diệp Thành nữa.
Nếu như nói ở vòng đấu loại Diệp Thành được đặc cách là do vận may, đánh thắng Tiết Ẩn là do may mắn, thì lần này thế nào? Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông lại bị đánh thảm hại, đây cũng là may mắn sao?
Đáp án là không, có lẽ tất cả mọi người từ đầu tới cuối đều đã coi thường một tên với tu vi Nhân Nguyên như Diệp Thành, có điều thực lực của hắn đủ khiến hắn có tư cách xếp vào hàng một trong những đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.
“Có thời gian ta phải tìm tên này nói chuyện mới được”, Gia Cát Vũ hả ra làn khói thuốc và nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Nhất định phải đưa hắn về nghiên cứu mới được”.
“Không phải đánh thắng Bạch Dực thôi sao? Có đến mức gia gia phải thế này không?”, Bích Du khó hiểu liếc nhìn Gia Cát Vũ.
Nghe vậy, Gia Cát Vũ quay đầu sang bên: “Bích Du, con quá cao ngạo, con dám nói khi con ở cảnh giới Nhân Nguyên có thể thắng nổi Bạch Dực không? Con có dám khẳng định khi chiến đấu với mười mấy ảo ảnh của Bạch Dực con kiên trì được như Diệp Thành không? Không thể phải không? Còn nữa, con đừng quên huyết mạch của con căn bản mạnh hơn Diệp Thành, khả năng của con và hắn có thể phân định được rõ ràng qua trận chiến này, đó chính là con yếu hơn hắn”.
Câu nói này của Gia Cát Vũ khiến Bích Du mím môi.
Cô tự nhận nếu khi ở cảnh giới Nhân Nguyên thì cô không thể đấu lại được Bạch Dực, chắc chắn sẽ bại trận.
Ở phía khác, đệ tử của Chính Dương Tông đã khiêng Bạch Dực đang hôn mê quay về vị trí của tông môn mình.
Bạch Dực lúc này vết thương toàn thân, trông hết sức thảm hại, hắn bị đánh đến mức thân nương cũng không thể nhận ra nổi.
“Khốn khiếp”, Thành Côn ở vị trí trên cao lại lần nữa vỗ cái bàn trước mặt, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
Đệ tử chân truyền của tông môn trải qua bao vất vả mới đào tạo ra được, thế mà lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại.
“Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng thôi”, Diệp Thành quay đầu lại: “Không phải ta ra tay tàn độc, là do đệ tử của Chính Dương Tông quá kém mà thôi”.
“Ngươi…”, câu này của Diệp Thành khiến tất cả đệ tử của Chính Dương Tông đều đứng bật dậy, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt tên nào tên nấy tôi độc.
“Không phục thì lên đây đánh tiếp”, Diệp Thành cất cao giọng.
“Xem ta diệt ngươi đấy”, có một tên đệ tử của Chính Dương Tông sát phạt tới, vả lại còn đánh lén từ phía sau.
Tên này đúng là não bị úng nước, chỉ mải lo trả thù mà quên đi trận chiến chưa kết thúc vì Ngô Trường Thanh chưa tuyên bố người thắng cuộc.
Vút!
Thanh trường kiếm vung ra chém về phía gáy Diệp Thành.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Không ngờ còn có tên dám xông lên chiến đài, vả lại còn đánh lén, ra tay là ra tuyệt chiêu chí mạng, đây là hành động làm trái lại với quy tắc của trận đấu.
“Đáng chết”, phía Dương Đỉnh Thiên nhất loạt đứng dậy.
“Nếu có thể giết chết Diệp Thành chỉ bằng một kiếm thì đúng là một chuyện quá tốt”, Thành Côn ở trên cao cười lạnh lùng.
Thời gian mặc dù ngắn nhưng Thành Côn có thể ra lệnh, có điều ông ta không hề lên tiếng, vả lại ông ta cũng đã nghĩ tới những phương án chu toàn nhất.
Nếu như Diệp Thành bị giết chết thì cùng lắm xử tên đệ tử đánh lén tội chết, lấy mạng tên đệ tử đó đổi lấy một mạng của Diệp Thành, như vậy cũng đáng.
Phụt!
“Ngươi…”, Thành Côn không biết phải nói gì, rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Thành lại khó chơi thế này.
Ông ta đã nghĩ từ trước, cho dù đệ tử của Chính Dương Tông không thể giết Diệp Thành thành công thì vì để răn đe, ông ta sẽ xử nặng tên đệ tử kia, thế nhưng xử lý thế nào thì đương nhiên cũng không đến mức để tên đệ tử kia phải chết, vì nơi này là Chính Dương Tông, ông ta tin những người xung quanh sẽ không để ông ta mất thể diện.
Có điều, điều ông ta không ngờ tới đó chính là Diệp Thành lại không bỏ qua chuyện này và cố tình làm khó mình.
“Ta cũng không phải là người vô tình gây sự”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng: “Chúng ta giải quyết êm đẹp một chút, tên đệ tử này vì đầu óc lú lẫn nên mới ngông cuồng như vậy, có điều chi bằng Chính
.