Tiên Võ Truyền Kỳ

chương 319: tàn phế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm khuya, trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong.

Phía Dương Đỉnh Thiên đứng trước giường, sắc mặt khó coi vô cùng.

Trên giường, Diệp Thành đầu tóc bạc phơ nằm đó, khắp người toàn máu là máu, khí tức hỗn loạn tới cực điểm, có vẻ như có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.

Từ khi hắn được đưa về đây tới giờ đã là hơn ba canh giờ rồi.

Trong thời gian này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên liên tiếp truyền linh lực, chân nguyên và pháp lực cho Diệp Thành nhưng cơ thể hắn lại như quả bóng bị xì hơi, cho dù mọi người có đẩy bao nhiêu tinh nguyên vào cũng đều tiêu tán trong phút chốc.

Vết thương của hắn quá nặng, khi giao chiến với Cơ Tuyết Băng, hắn vốn dĩ trọng thương, lại thêm sử dụng Cấm Pháp Thiên Tế, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, bị đạo thương, trong khoảng thời gian ngắn sử dụng Thiên Chiếu hai lần, vả lại cả hai lần còn là cố gắng gượng để sử dụng….

Cơ thể của Diệp Thành lúc này vô cùng nguy kịch.

Vùng đan hải khô cạn, không hề có chút chân khí, xương cốt và kinh mạch trong cơ thể đã đứt gãy tám chín phần, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt càng bị huỷ hoại khủng khiếp, cả thân hình chỉ toàn máu là máu, trông hắn như một người máu, tất cả các lỗ chân lông đều trào máu liên tục.

Thế mà hắn vẫn còn sống, như vậy đã là một kì tích rồi.

Tất cả mọi người đều biết, hắn có thể sống được hay không tạm thời chưa bàn, cho dù có thể sống tiếp thì cũng chỉ là một kẻ tàn phế không hơn không kém.

Kỳ tài nghìn năm xuất hiện, lại còn là tương lai của Hằng Nhạc Tông, một đệ tử với khả năng thiên phẩm như vậy lại bị Thực Cốt Đan huỷ hoại căn cơ, phế bỏ tu vi toàn thân, điều này đối với một tông môn mà nói là sự mất mát vô cùng to lớn.

Trong Ngọc Nữ Các là bầu không khí im ắng đến kinh người, bầu không khí nặng nề vô hạn.

“Đáng chết’, ở bên vang lên âm thanh rắc rắc và giọng nói phẫn nộ với sự áy náy tột cùng: “Ta phải qua đó, nếu như ta có mặt ở đó thì Thành Côn cũng không dám mưu hèn kế bẩn như vậy với Diệp Thành”.

“Haiz…”

“Khai chiến, phải khai chiến với chúng”, Bàng Đại Xuyên tức tối lên giọng phẫn nộ.

“Đệ có thể im lặng cho ta được không, còn thấy chưa đủ loạn à?”

“Đệ…”.

Rắc! Rắc!

Khi mọi người đang nói chuyện thì cơ thể Diệp Thành vang lên từng tiếng động do xương cốt va chạm vào nhau.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nheo mắt và đưa mắt qua nhìn.

Âm thanh rắc rắc đó đương nhiên phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.

Không sai, bí pháp Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu tự vận hành, vừa luyện thể đồng thời vừa trị thương.

Vì sự vận hành của Man Hoang Luyện Thể mà toàn thân hắn đều bốc lên làn khói xanh, vết thương nứt lìa không ngừng liền lại, máu và thịt hư tổn đều được bài trừ, máu thịt mới được sinh ra.

Điều quan trọng hơn cả là xương cốt và kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt trong cơ thể hắn không ngừng nứt lìa khi bí pháp kia khai triển, nhưng nó cũng không ngừng liền lại với nhau, cứ như vậy lặp đi lặp lại tuần hoàn trong cơ thể hắn.

“Có thể luyện thể lại có thể trị thương sao?”, Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc.

“Lại là bí pháp luyện thể bá đạo”, Từ Phúc, Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân từng thấy Diệp Thành thi triển bí pháp này trong cuộc so tài ngoại môn nên không khỏi trầm trồ.

“Sao vậy, các đệ đều biết bí thuật này sao?”, Dương Đỉnh Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người.

“Vâng”, Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu từ từ lên tiếng: “Vào cuộc so tài ở ngoại môn, Diệp Thành cũng từng dùng bí thuật này để chống lại tác dụng của Bạo Cốt Đan, vừa đối chiến vừa luyện thể”.

“Vừa…vừa đối chiến vừa luyện thể?”

“Bí pháp này đệ cũng từng thấy”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu nhưng lại tặc lưỡi trầm trồ: “Rõ ràng là bí pháp của kẻ điên nào đó sáng tạo ra, căn bản không phải con người có thể tu luyện”.

Nói rồi, Từ Phúc không quên đem bản dập của bí pháp Man Hoang Luyện Thể ra đưa cho Dương Đỉnh Thiên.

Dương Đỉnh Thiên vội nhận lấy, những trưởng lão chưa từng thấy bí thuật Man Hoang Luyện Thể này đều vây lại tò mò.

Sau khi lướt qua một lượt, bọn họ đều tròn mắt kinh ngạc, Sở Linh bất giác lấy tay che miệng, cho dù là bọn họ thì khi nhìn từng dòng chữ trên bản dập cũng không khỏi thót tim.

Luyện cốt tạo tuỷ, rèn gân thông mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn dũa da thịt.

Mười sáu chữ mặc dù ngắn nhưng cũng đủ để thể hiện sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể.

Sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể và nỗi đau đớn phải chịu đựng khi luyện thể quá tàn khốc.

“Đây…đây là bí thuật do tên điên nào tạo ra vậy?”, cuối cùng, bầu không khí im lặng cũng bị Bàng Đại Hải ngắt lời.

“Diệp Thành có thể tu luyện bí thuật luyện thể bá đạo thế này sao?”

Đạo thương của Diệp Thành vẫn còn tồn tại, điều đó có nghĩa rằng cho dù hắn tỉnh lại thì vẫn là một phế nhân.

Đêm khuya, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên rời đi bàn bạc chuyện bị đánh úp và cách ứng phó với Chính Dương Tông.

Trong Ngọc Nữ Các chỉ còn lại hai bóng hình: Sở Huyên và Sở Linh.

Cả hai người không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng trước giường quan sát Diệp Thành.

Sự hào hoa phong nhã của hắn hiện giờ lại đổi thành bộ dạng thê thảm với mái tóc bạc phơ, khoé mắt còn hằn lên vết nhăn.

Không biết vì sao mà trong đôi mắt của cả hai người bất giác hiện lên nét đau khổ và phức tạp.

Thiếu niên đang nằm trên chiếc giường này đã liều mạng sử dụng cấm thuật cực mạnh diệt trừ xác chết đáng sợ, nếu không phải vậy thì có lẽ hiện giờ bọn họ đang trên đường đi xuống Hoàng Tuyền rồi.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio