Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, vẻ mặt mọi người bình thường trở lại, ai cũng tập trung nghiên cứu đan phương.
“Tỷ tỷ, ngực tỷ to thật đấy!”, mấy người vừa tĩnh tâm lại thì Lạc Hi phía sau đã cất lời.
Đôi mắt to trong veo của cô đang nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt Cung, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm ngực cô ta.
“To lắm à?”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bất giác nhìn sang bên phải, vừa nhìn đã thấy đôi gò bồng đào cao vút của Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Lạc Hi không nói thì hắn cũng thật sự chưa từng quan sát kỹ Thánh nữ Tinh Nguyệt này.
Phải nói Thánh nữ Tinh Nguyệt thực sự là một mỹ nhân, dung nhan tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, những áng mây tím bao quanh thân thể như thần hoa tử man.
Khi Diệp Thành nhìn cô ta, hắn còn nhìn cả Thánh tử Huyết Linh thế gia và Thánh tử của Âm Dương thế gia, hai người đó cũng đang nhìn lại.
Tuy nhiên Diệp Thành tự nhận mình nhìn chỉ là thưởng thức, nhưng ánh mắt hai tên kia mang theo sự phóng túng rõ rệt, nhất là Thánh tử Huyết Linh thế gia, gã nhìn xong còn liếm môi.
“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt các ngươi”, mặc dù Thánh nữ Tinh Nguyệt đang xem đan phương nhưng vẫn biết mấy người phía Diệp Thành đang nhìn mình, nhất là khi cảm nhận được hai cặp mắt phóng túng, giọng điệu cô ta càng trở nên lạnh hơn.
“Ta thích… nam nhân”, Diệp Thành ngoáy tai.
Lời vừa dứt, hắn lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Thánh tử Huyết Linh bên trái, Thánh nữ Tinh Nguyệt bên phải và Thánh tử Âm Dương phía trước đều đồng loạt đổ dồn ánh nhìn lại đây, quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.
.