Tiên Võ Truyền Kỳ

chương 411: lại kiếm được hai triệu linh thạch rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?

“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”

“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được.

Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.

“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”

“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa.

Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.

Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.

Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.

Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.

“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.

Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio