Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng Thần tộc cũng có người có đại thần thông, hắn lại đưa được những người bị hút vào hố đen không gian ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Nhưng kết cục của Tiên Vương Tiên tộc rất thảm.
Ông ta tạo ra Tiên Luân Thiên Đạo to như thế đã vượt qua phạm vi sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn, vì thế một bên Tiên Luân Nhãn đã bị phá huỷ ngay tại chỗ”.
“Cảm giác thế giới này điên rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu hít vào ngụm khí lạnh mà cảm thán.
“Cố lên, con đường của ngươi còn rất dài”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành cười vui vẻ, sau đó chạy tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Hế?
Vừa mở cửa sổ, hắn đã thấy Tiêu Tương và Lăng Tiêu đang so tài trong tiểu uyển sát vách, mặc dù vẻ mặt Tiêu Tương vẫn lãnh đạm như trước nhưng ít nhất trong đôi mắt đẹp đã có chút dịu dàng.
“Tiểu tử này được lắm!”, Diệp Thành sờ cằm: “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất cố gắng”.
Nói xong hắn dời mắt, nhìn chằm chằm cây linh quả trong khu vườn nhỏ của mình.
Cây linh quả phát ra hào quang rực rỡ, mỗi cành lá đều phát sáng, nhất là linh quả trên đó, quả nào cũng trong suốt như pha lê, nhìn mà nhỏ dãi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá đung đưa, chầm chậm rơi xuống.
Mà lúc này, mắt Diệp Thành cũng loé lên một tia sắc bén, mắt trái hắn lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, mục tiêu chính là cành lá kia.
Đột nhiên, khoảng không gian nhỏ đó bị tia chớp xé toạc, không gian bắt đầu biến dạng, hình thành một vòng xoáy thiên đạo, trung tâm vòng xoáy có một hố đen, vòng xoáy xoay chuyển, mảng lá cây lập tức bị cuốn vào trong hố đen không gian.
Diệp Thành ngừng sử dụng thần thông, giơ tay bắn ra một viên đá nhỏ, viên đá bay ra năm sáu mươi trượng.
“Vẫn cần luyện tập lâu dài!”, Diệp Thành bất giác sờ lên mắt trái.
.