Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao có thể…”, đại quân nhà họ Tề mặt mày tái mét, bọn họ run rẩy, trận dung khổng lồ của đối phương khiến bọn họ không thể nào còn động lực chiến đấu.
Phụt! Phụt! Phụt!
Kẻ mạnh của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã bao vây từ tứ phía tới, đây là cảnh tượng giết chóc một phương, bọn họ giống như cả đám sát thần, cứ đi qua nơi nào thì bóng người ở nơi đó đều ngã nhào giữa hư không, từng bóng hình đấm máu hoá thành huyết vụ.
“Ở…ở đâu ra nhiều kẻ mạnh thế này?”, trên tường thành của Hạo Vũ Thiên Thành, nhóm người của nhà họ Hùng ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẫm máu bên ngoài, cho dù bọn họ có nghĩ thế nào cũng không khỏi run rẩy.
“Đến…đến giúp chúng ta sao?”
“Đây… đây là những tu sĩ do ai mời tới thế này?”, có lẽ vì quá kinh ngạc nên Hùng Đại Hải không nhận ra giọng nói của mình đã run lên, trận dung lớn thế này nên trong phút chốc đã có thể phá tan kết giới hộ thành của nhà họ Hùng.
“Là con mời tới”, tiếng cười giòn tan vang lên, tên béo Hùng Nhị đã leo lên tường thành, nói rồi không quên vuốt vuốt tóc, cười giả lả: “Giỏi chứ ạ?”
“Sao con lại quay về rồi?”, thấy Hùng Nhị, Hùng Đại Hải liền lôi hắn lại, cứ thế nhìn chằm chằm và hỏi: “Còn nữa, bên ngoài thành là ai, con mời bọn họ từ đâu về vậy?”
“Việc này nói ra thì dài lắm ạ”, Hùng Nhị thở dài nói.
“Ngươi cút đi cho ta”, Hùng Đại Hải dùng một chân đạp Hùng Nhị bay đi sau đó lật tay lấy ra một thanh kim long đại đao, thế rồi hùng hổ xông ra khỏi tường thành: “Nhà họ Hùng nghe lệnh, giết cho ta”.
Sau tiếng hô của Hùng Đại Hải, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng lần lượt xông ra khỏi tường thành, người nào người nấy khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
Những ngày này nhà họ hùng bị nhà họ Tề trấn áp đủ rồi, bọn họ vốn dĩ đã vô cùng căm phẫn, hiện giờ có tu sĩ mạnh mẽ trợ chiến, người nào người nấy càng hăng hái chiến đấu hơn, những tiếng thở hằn học vang lên trong không trung, cuối cùng bọn họ cũng có thể trút nỗi bực dọc này.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sự tham gia của nhà họ Hùng khiến đại quân nhà họ Tề lại lần nữa lụi dần, hoá thành từng đám huyết vụ.
Đây là trận đại chiến vô cùng hồi hộp, mặc dù đại quân nhà họ Tề với số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng dù sao thực lực của bọn họ cũng có hạn, ưu thế về số lượng căn bản không thể thay đổi gì.
Phụt! Phụt!
Trong đám người, Tề Chấn Hải máu me đầm đìa, ngoài Diệp Thành ra thì Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu cũng tới trợ chiến, vài người vây quanh ông ta, đến cơ hội bật lại cũng không có.
Ở một hướng khác, Tề Chấn Hải cũng bị Sở Linh Ngọc, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Trần Tuyết, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chặn đứng.
“Các người rốt cục là ai?”, Tề Chấn Sơn, Tề Chấn Hải vô cùng phẫn nộ.
Vốn dĩ đêm nay chính là đêm đại thắng lợi của bọn họ vì bọn họ có thể tiêu diệt nhà họ Hùng nhưng vì sự có mặt của từng kẻ mạnh thần bí mà khiến tình hình thay đổi xấu đi, chiến thắng vốn dĩ nằm trong tay bọn họ thì bây giờ bọn họ lại trở thành đối tượng bị giết hại.
“Vậy ngươi cho rằng chúng ta là ai?”, Dương Đỉnh Thiên tung một chưởng ở một phía mở ra một con đường máu sau đó trảm một kiếm từ trên trời xuống, suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.
“Dương Đỉnh Thiên?”, Tề Chấn Sơn lảo đảo lùi về sau nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ mặt không sao tin nổi: “Không thể nào…”
“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ông đã…”, Tề Chấn Hải trố mắt vẫn lảo đảo lùi về sau, mặt mày không sao tin nổi.
“Không phải phí lời, giết”, phía sau, Diệp Thành vung Bá Long Đao cứ thế sát phạt lên, một đường kiếm vung ra suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.
Phụt!
.