*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói đến tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, đầu tiên ông già tóc trắng thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Năm đó sư huynh rời đi, giao Viêm Hoàng lại cho ta, nhưng ta lại quá kiêu căng ngạo mạn, tu luyện bí thuật cấm kỵ mà ngay cả sư tôn cũng không dám tu luyện, vì thế phải hứng chịu phản phệ dữ dội, bế quan tròn ba trăm năm.
Ba trăm năm này, Viêm Hoàng như rắn mất đầu, lại bị Thị Huyết Điện và nhiều thế lực khác xâm lược nên cuối cùng Viêm Hoàng đã sụp đổ”.
“Tiền bối mạnh như vậy, không thống nhất Viêm Hoàng lại lần nữa sao?”, Diệp Thành thử hỏi.
“Ta luôn mong có ngày Viêm Hoàng được thống nhất một lần nữa, nhưng ta cũng lực bất tòng tâm.
Mỗi lần ta ra tay là tu vi sẽ giảm một phần, muốn thống nhất Viêm Hoàng có lẽ sức chiến đấu của ta phải ở trạng thái đỉnh phong mới làm được.
Bởi vì tình hình hiện tại của Viêm Hoàng thật sự quá phức tạp”.
“Mỗi lần ra tay tu vi sẽ giảm một phần”, Diệp Thành khẽ cau mày, lẩm bẩm tự nói: “Chẳng trách từ hố thần đi ra, khí tức của ông ấy không còn mạnh như trước nữa”.
Diệp Thành hiểu được sự bất lực của lão già tóc bạc.
Mỗi lần ra tay, tu vi sẽ giảm đi một phần, tuy ông ấy rất mạnh nhưng muốn thống nhất Viêm Hoàng chỉ trong một lần thì thực sự rất khó, nếu thống nhất được Viêm Hoàng, tu vi của ông ấy nhất định sẽ tụt dốc không phanh.
Khi đó, Viêm Hoàng vừa trải qua một trận đại chiến lớn, mà tu vi của ông ấy đã giảm mạnh, chắc chắn sẽ bị thế lực khác thâu tóm, ví dụ như con quái vật Thị Huyết Điện khổng lồ, bọn họ chỉ ước tu vi của ông ấy giảm xuống mà thôi!
“Tiểu tử, là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, hy vọng ngươi mau chóng lớn mạnh”, lão già tóc bạc hiền hoà nhìn Diệp Thành.
Không hiểu sao tâm trạng của Diệp Thành lại nặng nề khi nghe những lời này.
Vốn dĩ hắn không định nhúng tay vào cuộc đấu đá nội bộ của Viêm Hoàng, nhưng hắn phải trả ơn cứu mạng của Chung Viêm và lão già tóc bạc trước mặt này, mặc dù hắn biết con đường này sẽ vô cùng gian nan.
Thánh chủ của Viêm Hoàng, tận hưởng vinh quang thì đồng thời cũng phải gánh vác sứ mệnh của mình.
“Nếu đã được chọn làm Thánh chủ của Viêm Hoàng thì vãn bối sẽ dốc hết sức lực”, mặc dù áp lực rất lớn nhưng Diệp Thành vẫn nở nụ cười thoải mái: “Ta vẫn còn trẻ, cho dù hy vọng nhỏ nhoi thế nào, khi đối mặt với sự tuyệt vọng vẫn có khả năng không giới hạn”.
“Ta tin vào mắt nhìn của sư huynh, tin vào mắt nhìn của Huyền Thương Ngọc Giới, ta cũng rất tin tưởng năng lực của ngươi”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn lão già tóc bạc: “Tiền bối nói cho ta nghe tình hình cụ thể của Viêm Hoàng lúc này đi, để ta chuẩn bị trước”.
Lão già tóc bạc gật đầu, vuốt râu, trầm tư một lát rồi nói: “Nếu nói về tình hình hiện tại của Viêm Hoàng, trước hết ta sẽ kể cho thánh chủ nghe chuyện của đời trước”.
Diệp Thành không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.
.