Tiên Vốn Thuần Lương

chương 199: thao thiết lựa chọn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Phi Dao ngồi xếp bằng dưới đất, phía trước đặt một ấm trà, một cái bánh nướng to mười ba thước ở bên cạnh. Nàng đang cầm ly trà, vừa uống vừa ăn bánh.

Nhìn sang lò luyện đan bên cạnh, hắc ma vẫn luôn ngồi ở đó, chưa từng nhúc nhích lần nào, thoạt nhìn giống như có vẻ rất nhàm chán, nàng vừa nhét bánh nướng vào mồm vừa hỏi: “Tiểu Hắc quỷ, có muốn ra đây ngồi không? Dù sao nhìn ngươi cũng nhàn rỗi không có chuyện gì.”

“Ngươi có vẻ nhàn nhỉ, không cần đi kiếm yêu đan sao?” Hắc ma ngẩng đầu, thình lình mở miệng nói chuyện.

Miệng Kim Phi Dao đang cắn bánh nướng cũng ngừng lại, có chút chần chừ hỏi: “Tiền bối?”

“Đây là phân thân của ta, có gì mà thảng thốt. Mười mấy ngày nay ngươi chỉ ăn và ăn, căn bản không ra ngoài săn rồng, chẳng lẽ muốn ở đây đợi cả đời?” Lang ma đầu nhịn nàng mấy ngày, còn trông cậy vào việc dùng đảo nổi đổi lấy cu li, ai ngờ người này căn bản không vội, suốt ngày chỉ ngồi đó ăn, lợn cũng không ăn nhiều như vậy.

Tiểu đảo nổi xinh đẹp được nàng trang bị thêm nồi niêu bát đĩa, bếp, lửa, thịt thú khô cũng được chất ra, giống y như nhà bếp di động.

Không ngờ hắc ma này lại là phân thân của Lang ma đầu, Kim Phi Dao nhất thời ngừng cắn bánh, lăng lăng nhìn hắn. Trước đó nàng đã hoài nghi, nhưng nhìn hắn ngồi đó cả ngày không nhúc nhích, đôi khi còn lấy đá ném hắn mà cũng không thấy có phản ứng, còn tưởng hắn chỉ là một con thú quái quỷ gì đó.

Bị bắt quả tang nhàn hạ, Kim Phi Dao đành phải giải thích, nhưng trong miệng đầy bánh nướng, hơn nữa nàng cũng không muốn nói rõ ràng nên Lang ma đầu căn bản không nghe hiểu nàng đang nói gì.

“Nuốt hết các thứ trong miệng rồi nói, không có chút cấp bậc lễ nghĩa nào.” Phân thân của Lang ma đầu không thấy rõ ngũ quan, không có ánh mắt hàn khí bức người kia, Kim Phi Dao không có cảm giác áp bách nào cả.

Nuốt hết bánh nướng, Kim Phi Dao nói năng hùng hồn: “Tiền bối, ai bảo ta cả ngày chỉ ăn? Ta còn tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp đó. Pháp quyết này đúng là rất thích hợp với ta, mới mười ngày đã có chút sở thành.”

“Ai hỏi ngươi cái này, ta đang hỏi vì sao ngươi không ra ngoài săn rồng?”

“Tiền bối, ngươi quá làm khó người khác rồi, ta đi ra ngoài không phải là chịu đánh sao? Kim Phi Dao chỉ ra ngoài tiểu đảo nổi, bất mãn nói: “Hai gia hỏa kia vẫn còn đang điên, đám rồng bên ngoài đã bị chúng ăn phần lớn rồi, hiện tại đang tìm mục tiêu đó. Chúng nó giờ lục thân không nhận, mà nếu ngăn cản chúng thì lại ảnh hưởng đến việc tiêu tán linh khí của Hồng Thọ quả, ngươi cứ chấp nhận tạm đã. Chỗ ta còn có mấy bình thuốc chữa thương nhất phẩm và nhị phẩm, ngươi cầm dùng trước đi.”

Thuốc chữa thương nhất phẩm, nhị phẩm, dung làm đường ăn còn ngại mùi vị không ngon, hắc ma hồi lâu không nói gì, khói đen trên người có vẻ nồng nặc hơn, thoạt nhìn thật khó chịu.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, tay và miệng vẫn không nhàn rỗi, không tiếng động tiếp tục ăn bánh nướng.

Rốt cục, hắc mà cũng mở miệng trước: “Không cho ngươi ăn uống trước mặt ta, nhìn thôi đã thấy ghê tởm.”

“Ghê tởm? Kim Phi Dao khó hiểu nhìn cái bánh trên tay, lớp vỏ vàng ruộm, trong có nhân thịt, còn dùng chân hỏa nướng cho thơm phưng phức, sao có thể ghê tởm?

“Tiền bối, có phải mũi ngươi có vấn đề hay không? Mùi thơm lại ngửi thành thối, thối lại thành thơm? Nếu là như vậy thì là bệnh đó, phải mau chữa trị.” Kim Phi Dao vẻ mặt thân thiết nói với hắc ma.

Hắc ma đột nhiên đứng lên, trên tay lập tức hiện ra hắc hồn ma thương, vù một tiếng chỉ lên chóp mũi Kim Phi Dao.

“Không… không phải bệnh là tốt rồi, chắc chắn tiền bối ăn chay rồi.” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm đầu thương, muốn nuốt nước miếng, đáng tiếc bánh nướng trong miêng chưa kịp ăn đã nuốt xuống, mắc luôn ở cổ.

Không chú ý tới đầu hắc hồn ma thương nữa, nàng khoát khoát tay với hắc ma, sau đó liền dùng sức đấm ngực, còn chạy nhanh tới chỗ ấm trà, cầm cả ấm lên tu.

Dễ dàng nuốt miếng bánh xuống, Kim Phi Dao lại cầm lên một miếng bánh khác, vừa ăn vừa nói với hắc ma: “Tiền bối, ngươi nghe ta giải thích đá. Không phải là ta muốn ăn gì đó làm ảnh hưởng ngươi mà là trong bụng ta có thêm một thứ, thứ đó ta không thể lấy ra được. Từ lúc Kết Đan tới giờ ta lúc nào cũng cảm thấy đói, không ăn gì là khó chịu, nếu ngươi không để ta ăn thì ta sẽ đói mờ mắt, có khi lại đi ăn thịt người.”

Nói đến đây, Kim Phi Dao nhớ ra, dù nàng có muốn ăn người cũng không ăn nổi Lang ma đầu, vì thế liền thay đổi ý kiến, “Tiền bối tu vi cao thâm, ta tự nhiên là không ăn được, nhưng còn có hai con ếch kia. Ngươi nhìn cái bụng của chúng xem, to như vậy, nếu ta luống cuống đi cắn chúng nó, ruột của chúng sẽ rơi ra tiểu đảo nổi, rất ảnh hưởng đến khẩu vị của ngươi. Ngươi nhìn Mập Mạp to thế, dạ dày sẽ to thế nào, ruột nữa, nếu tất cả các thứ trong đó đều rơi ra thì đảo này còn không…”

“Cút ra xa một chút, không cho tới gần ta trong vòng mười trượng.” Hắn đột nhiên lớn tiếng quát.

“Uhm.” Kim Phi Dao đứng dậy, xám xịt ôm bánh nướng tính xem mười trượng thì đến đâu.

Tính đủ mười trượng, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền lớn tiếng nói với hắc ma: “Tiền bối, vừa nãy ta nói có thứ trong bụng, ngươi đừng hiểu lầm. Không phải là có thai mà là trong bụng ta có yêu thú kỳ quái.”

Nàng vừa dứt tiếng liền thấy hắc ma thương vung lên, bao nhiêu nồi, bát, gáo, bồn cùng thịt bánh đã bị đánh bay ra xa ngoài mười trượng, lăn lông lốc dưới đất.

“Nếu ngươi dám đến gần, nơi này chính là tử địa của ngươi!” Hắc ma sát khí vô hạn, lạnh lùng nói.

Hứ, ai thèm tới gần ngươi. Kim Phi Dao oán thầm, bắt đầu nhặt các thứ vừa bị đánh bay ra.

Kim Phi Dao nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lang ma đầu nói ghê tởm hẳn là do nàng ăn quá nhiều nên trông có vẻ ghê tởm, nhưng cũng đâu phải nàng muốn ăn nhiều như vậy. Trước kia nàng ăn nhiều là do khẩu vị tốt, sức ăn lớn, hơn nữa ăn uống lại có thể cường kiện thân thể, không có gì không tốt.

Nhưng từ sau tiến nhập Kết Đan kỳ, Kim Phi Dao liền cảm thấy kỳ quái, trước kia không ăn cũng không đói, hiện tại không ăn liền đói. Những thứ ăn vào bụng giống như đều bị cái gì đó hút đi, không hề có cảm giác vừa ăn xong.

May mà cảm giác đói khát cũng không quá mãnh liệt, chỉ là lúc nào cũng có cảm giác muốn ăn. Nếu cảm giác đói khát giống như hồi nhỏ lúc bị phạt quỳ ba bốn ngày không được ăn cơm ở từ đường thì Kim Phi Dao không dám cam đoan nàng sẽ đi ăn thịt người hay không.

Nàng khẳng định rằng loại cảm giác này là do tiểu ác thú trong thức hải kia gây ra. Rốt cục thì thứ này chạy vào đó từ khi nào? Chẳng lẽ là do ăn thịt nấu chưa chín hay là ăn phải đồ không sạch sẽ? Không biết có thể bắt nó ra không.

Kim Phi Dao vốn đã muốn tìm Lang ma đầu để thỉnh giáo nhưng người ta lại cứ mải bế quan chữa thương, gõ cửa cũng không để ý tới, nàng không tìm được cơ hội nào cả. Nàng lại cho rằng hắc ma chỉ là quỷ thú phổ thông nên cứ chờ, muốn nhân lúc đưa yêu đan, tâm tình Lang ma đầu tốt tốt sẽ hỏi cặn kẽ.

Giờ thì hay rồi, chỉ ăn cái bánh nướng cũng đắc tội với hắn, lại còn không cho tới gần trong vòng mười trượng, muốn nịnh hót cũng không xong. Xem ra chỉ có thể săn yêu đan về, làm cho hắn cao hứng mới có thể hỏi thăm. Nếu không, người này cố ý chỉnh ta, lại cố ý nói ra một vài phương pháp vô dụng để tra tấn. Kim Phi Dao hung hăng cắn một miếng bánh nướng, cảm thấy bản thân đã quá lơ là, tính sai.

Ngẩng đầu nhìn Mập Mạp và Đại Nữu bên ngoài tiểu đảo nổi, ánh mắt hai chúng nó đã không còn đỏ như mấy ngày trước, hẳn là sau mấy ngày thì hiệu quả của Hồng Thọ quả đã giảm đi. Chỉ là, đám sương long và mặc long chung quanh đã không còn mấy, lúc trước có rất nhiều sương long và mặc long bị cuộc hỗn chiến của nó hấp dẫn kéo tới, muốn kiếm chút ưu việt, đáng tiếc cuối cùng đều bị Mập Mạp và Đại Nữu ăn mất.

“Thân thể đã bị thương hết rồi mà vẫn còn có thể kiên trì ở bên ngoài, đợi hết hẳn hiệu quả thì chắc chắn lại sống không ra sống, chết không ra chết, phải tĩnh dưỡng thật lâu rồi.” Kim Phi Dao thở phì phì nói.

Mập Mạp và Đại Nữu đối phó với nhiều ác long như vậy, kể cả là đang ở trong trạng thái bạo phát thì cũng không thể ứng phó được hết. Cả hai con đã sớm thương tích đầy mình, tinh bì lực tẫn, ngay cả tiếng gầm gừ cũng biến thành khàn khàn khiến người nghe không chịu nổi. Nếu không phải Lang ma đầu nói là không được ngăn cản, phải để linh khí phóng xuất ra hết thì nàng đã sớm đánh cho bọn nó không thể động đậy rồi bắt trở lại trong đảo.

Vừa nghĩ đến cảnh sau khi Mập Mạp và Đại Nữu trở về, nàng phải một mình đi liệp sát yêu đan là nàng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, dứt khoát thừa dịp còn lại mấy ngày nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.

Nghĩ như vậy, thân thể nàng liền phản ứng luôn, chẳng thèm nhặt đồ nữa, nằm xuống tại chỗ mà ngủ.

Hắc ma cách đó mười trượng nhìn Kim Phi Dao lười biếng, trong lòng tự dưng dâng lên cảm xúc muốn một thương đâm chết nàng. Nếu không phải nể mặt người này lần thứ hai giúp đỡ mình, trên người lại có Minh hỏa, hắn đã sớm chụp chết nàng. Hắn chưa từng gặp qua tên gia hỏa nào mà bất kể làm chuyện gì, nói cái gì đều có thể khiến cho người ta tức chết thế này.

Nhất là thái độ không để cái gì vào mắt của nàng ta, đầu mọc trên mông, bộ dáng tưng tửng, thực muốn xem cực hạn của nàng ta rốt cục là ở chỗ nào. Không bằng cho nàng thử Luyện Ngục Cắn Hồn thuật, mang nàng theo khắp nơi, đợi chơi chán rồi giết chết.

Tuy nhiên, nghĩ kỳ thì Lang ma đầu vẫn quyết định sau khi rời khỏi khu vực hỗn độn sẽ đuổi nàng đi. Người như thế đi đến đâu cũng là tai họa, trực tiếp ném nàng trở lại địa giới Nhân tộc cũng là một chuyện tốt đối với Ma tộc. Nhưng thực không ngờ là dị tượng Thao Thiết lại xuất hiện trên người Nhân tộc, nàng ta cũng may mà gặp được hắn, nếu không ở trong Nhân tộc sẽ không có ai dạy Thông Thần quyết cho nàng.

Tuy Thao Thiết còn quá nhỏ tuổi nhưng Thông Thần quyết đã xen lẫn trong bộ Ma Thể Trúc Hình pháp truyền cho nàng, chỉ cần Thao Thiết trưởng thành, khi đó nàng lại ở địa giới Nhân tộc thì sẽ có trò hay để xem.

Có khá nhiều người Ma tộc vì có được Thao Thiết mà làm không ít chuyện xấu. Đáng tiếc kết quả tốt nhất đạt được cũng chỉ là chiếm được ma thân mà thôi, lúc hắn còn trẻ tuổi cũng đã thử gọi Thao Thiết nhưng cũng thất bại.

Gương mặt mơ hồ của hắc ma mang hàm xúc ý tứ không rõ nhìn về phía Kim Phi Dao cách xa mười trượng.

Kim Phi Dao cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, theo bản năng ôm chặt bánh nướng, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Chẳng lẽ chúng ta đều sai lầm rồi? Thao Thiết không lựa chọn ác nhân mà thật ra là chọn đồ vô sỉ? Nhìn động tác như sợ bị cướp bánh nướng của nàng, Lang ma đầu đột nhiên cảm thấy đáng tiếc cho nhóm ma đầu vì muốn có được Thao Thiết mà giết hại vạn người.

Đương nhiên, trong đám ma đầu ngốc đó có một người là hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio