Tiên Vốn Thuần Lương

chương 221: đông ngọc hoàng phái tai ương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ladybjrd

Ném Linh Sí điểu vào lồng, Kim Phi Dao đang định tới nhà ăn tu luyện thì Đậu Y sư huynh chạy tới báo cho nàng biết nhà ăn đã đóng cửa.

Vị Đậu Y sư huynh này do Trúc Vô thu sau khi tới Đông Ngọc Hoàng phái, hiện tại vừa mới Trúc Cơ, mọi việc linh tinh trong điện đều do hắn làm. Bởi Kim Phi Dao cũng gọi hắn là sư huynh cho nên mỗi lần gặp Kim Phi Dao hắn đều có chút ngượng ngùng. Dù sao người ta cũng là tu sĩ Kết Đan, chiếm tiện nghi như vậy thực khiến người ta kinh sợ.

“Nhà ăn đóng cửa?” Kim Phi Dao nhíu mày, không náo loạn lên như người khác nghĩ.

“Hừ, cho là như vậy có thể ngăn cản ta sao? Quá coi thường ta rồi.” Kim Phi Dao gian trá cười cười.

Đậu Y cảm thấy lạnh cả sống lưng, cảm giác ánh mắt Kim Phi Dao biến đổi, hắn không dám ở lâu, vội vàng cáo từ rồi bỏ chạy.

Kim Phi Dao lẳng lặng đứng một lúc, sau đó vặn eo, gọi Đại Nữu và Mập Mạp ra: “Đi, chúng ta đi săn thú.”

Nhìn Kim Phi Dao mang theo hai con ếch rời đi, Bạch Giản Trúc đi ra khỏi phòng tu luyện, có chút nghi hoặc: “Săn thú? Chung quanh Đông Ngọc Hoàng phái cũng không có yêu thú to lớn nào, yêu thú nội môn thì đã sớm xử lý sạch, nàng muốn đi săn thú ở đâu?”

Đột nhiên nghĩ đến mấy tháng trước Kim Phi Dao cầm quả Nguyên Hương định dụ con thỏ của mình, Bạch Giản Trúc lập tức sửng sốt, nhưng hắn lại cảm thấy không thể có khả năng này, nàng làm sao dám trộm linh thú của người khác mà ăn dưới mắt bao người.

Vì Ma tộc không yên, bắt đầu rục rịch, Trúc Hư Vô bị chưởng môn bắt đi tham gia Bắc Thần đại hội, hiện tại không có ai quản nàng. Nghĩ nghĩ, Bạch Giản Trúc vẫn quyết định phải trông nom nhà mình thật kỹ, hắn vẫn biết câu thỏ không ăn cỏ gần hang nhưng không chắc Kim Phi Dao có biết hay không.

——— ———-

Kim Phi Dao dán Ẩn Thân phù đứng trên một bãi cỏ xanh biếc, phía trước là mấy trăm con tiên hạc nhị phẩm đang nhàn nhã tìm sâu, không hề cảm nhận được nguy hiểm. Cách đó không xa có một thảo đình, bên trong đình có một đệ tử Luyện Khí kỳ đang tranh thủ thời gian ngồi tu luyện.

Đây là Hạc viên, chuyên dùng để nuôi tiên hạc cho các đệ tử dùng thay đi bộ hoặc để truyền tống vật phẩm. Khác với tiên hạc bình thường, những tiên hạc này rất lớn, cao bằng một người, Kim Phi Dao so sánh đùi mình với đùi chúng nó, thấy chân chúng to hơn mình đến ba, bốn lần.

Nàng cẩn thận lấy một ít bột phấn màu vàng trong túi trữ vật ra, còn chưa văng ra đã thấy mấy con tiên hạc đứng gần đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm về phía nàng.

Sắc bén vậy sao? Kim Phi Dao vô cùng vui vẻ, ném hết bột phấn trong tay ra ngoài.

Điều khiến Kim Phi Dao không ngờ là bột phấn vừa bay ra, mấy trăm con tiên hạc liền đồng loạt sôi trào, hưng phấn đập cánh, bộ dạng kích động. Đệ tử trông coi tiên hạc ngừng tu luyện, nhìn đám tiên hạc tự dưng phát cuồng, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, hiện tại không phải mùa tiên hạc động dục, đây là làm sao?

Tiên hạc đập cánh, vọt tới chỗ Kim Phi Dao, nàng nhanh chóng quay người bay vào không trung. Tiên hạc cũng như ong vỡ tổ bay theo, chỉ chốc lát đã biến mất giữa núi non trùng điệp.

Toàn bộ hạc viên chỉ còn lại tên đệ tử Luyện Khí kỳ kia ngây ra như phỗng nhìn không trung, vẻ mặt mờ mịt. Hắn rất muốn đuổi theo nhưng hắn lại không thể ngự khí, mà cả tiên hạc dùng thay đi bộ cũng đều đã chạy hết rồi.

“Nghi trượng sư thúc, không tốt rồi, tất cả tiên hạc đều chạy mất rồi!” hắn phục hồi tinh thần lại, xoay người vừa chạy đi tìm nghi trượng vừa hô to.

Một lúc lâu sau, Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm cắn một cái đùi chim lai lịch không rõ, nhàn nhã bay qua hạc viên. Nàng lạnh nhạt vừa ăn vừa nhìn những đệ tử đi tìm tiên hạc đang bay qua bay lại trước mặt mình, người người đều một vẻ mặt sốt ruột nhưng lại không có ai chú ý đến cái đùi chim trên tay nàng. Không một ai có thể tưởng tượng được mấy trăm con tiên hạc sẽ bị người khác giết để ăn.

Trong túi càn khôn của Kim Phi Dao đầy những thi thể tiên hạc, nàng chỉ kịp nướng một con, còn toàn bộ đều đặt trong túi càn khôn. Nàng cũng không phải dã nhân, dù đói cũng không ăn sống nuốt tươi được.

Bạch Giản Trúc vốn luôn chú ý đến hàng xóm, lúc này phát hiện Kim Phi Dao đã trở về, hơn nữa còn nấu cơm rất náo nhiệt. Bạch Giản Trúc đã biết chuyện nhà ăn đóng cửa, không ngờ môn phái vì tiết kiệm mà ra quyết định như vậy, không biết sẽ bị Thế Đạo Kinh viết thành dạng gì nữa.

Bạch Giản Trúc đi lên lầu hai, làm bộ ngắm phong cảnh nhìn sang bên Kim Phi Dao, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đây là tình cảnh gì? Khắp cả mặt cỏ nằm chồng chất mấy trăm xác tiên hạc, dưới chân chúng vẫn còn buộc lệnh bài hạc viên. Bên cạnh đó có một cái lò luyện đan không nhỏ, chân hỏa đang hừng hực thiêu đốt bên trong, từng con tiên hạc còn nguyên lông được Mập Mạp ném vào trong.

Kim Phi Dao đang ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, mỗi lần nắp lô mở ra, Mập Mạp lại ném một con tiên hạc vào. Sau mười tức, đan lô lại mở ra, một con tiên hạc đã sạch lông và nội tạng bay ra, dừng lại trên tay Đại Nữu. Đại Nữu nhận lấy tiên hạc, hai tay huy động thành hư ảnh, những chiếc bình gia vị trên bàn phảng phất như có sinh mệnh, phi vũ trong không trung. Đợi bóng dáng nó dừng lại, con hạc nướng kia đã được nêm gia vị đầy đủ.

Sau đó, Đại Nữu nhét con hạc đó vào chiếc túi càn khôn bên cạnh, vỗ vỗ tay rồi tiếp tục chế biến con hạc tiếp theo.

Nàng ta đã săn hết cả vườn tiên hạc, lại còn dám nướng hạc trước cửa nhà một cách quang minh chính đại như thế, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện? Bạch Giản Trúc quả thực không biết phải hình dung như thế nào. Ấn tượng trước kia của hắn với Kim Phi Dao chính là ở thời điểm lần đầu gặp nhau, dù đã có trăm năm ân oán nhưng thật ra cũng không tiếp xúc nhiều. Hiện tại đã có mấy tháng tiếp xúc, Bạch Giản Trúc chỉ có thể dùng một câu để biểu đạt tâm tình của mình: thật sự là vô địch nha.

Kim Phi Dao vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạch Giản Trúc đứng trên lầu nhìn mình, nàng ngừng chế biến tiên hạc, do dự cắn cắn ngón tay.

A? Chẳng lẽ là định nhận sai vì đã trộm tiên hạc sao? Bạch Giản Trúc thấy nàng do dự không dứt, bộ dáng vô cùng khó xử liền đoán.

Rốt cục, Kim Phi Dao tựa hồ ra quyết định, đứng lên đi đến bên cạnh Đại Nữu, nàng lấy ra một con hạc đã được nêm nếm gai vị, khẽ cắn môi ném tới chỗ Bạch Giản Trúc.

Mùi hạc nướng thơm nức mũi phả vào mặt Bạch Giản Trúc, hắn lật tay đón lấy tiên hạc, đang chuẩn bị khiển trách Kim Phi Dao thì thấy Kim Phi Dao đau lòng trừng mắt lên với hắn, sau đó truyền âm nói: “Tiện nghi ngươi.”

“Hả?” Bạch Giản Trúc không hiểu lời này có ý gì.

Sau đó lại thấy cấm chế bên cạnh dâng lên sương trắng cuồn cuộn, che kín cảnh tượng bên trong, hoàn toàn không còn nhìn thấy đống thi thể tiên hạc kia nữa. Bạch Giản Trúc lúc này mới hiểu con hạc nướng này là phí bịt miệng của nàng cho hắn.

Nghe khẩu khí và bộ dáng nghiến răng nghiến lợi lúc trước của nàng thì căn bản là không muốn trả phí bịt miệng, ánh mắt ai oán kia thể hiện sự bất đắc dĩ vì bị hắn uy hiếp nên mới phải cho hắn một con.

Không thể để mặc nàng làm loạn như vậy được, Bạch Giản Trúc cầm theo con hạc nướng tới Hư Thanh điện, nói hết sự tình với Trúc Vô, còn giao cả con hạc nướng ra.

Trúc Vô nghe xong thì nhíu chặt mày nhìn tiên hạc, còn Trúc Hữu thì đứng lên, sốt ruột nói: “Không tốt! Linh thú Minh Phong trông lô của ta còn đang ngồi trông lô một mình, hình thể của nó còn to hơn tiên hạc nhiều.”

“Sư bá…” Bạch Giản Trúc không nói gì nhìn hắn bỏ bọn họ lại, chạy như bay ra khỏi Hư Thanh điện, đi cứu Minh Phong thú của hắn.

“Sư phụ, chuyện này có phải báo lên ngay không? Lúc ta đến đây thì thấy những người ở hạc viên đều đang tản ra tìm kiếm tiên hạc.” Sư bá không đáng tin cậy, giờ chỉ có thể dựa vào vị sư phụ luôn luôn ổn trọng này.

Trúc Vô nhíu mày hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: “Trước khi sư tổ đi đã dặn bất kể nàng làm chuyện gì, chỉ cần không ăn thịt đệ tử trong môn phái thì không được quản nàng, hơn nữa, nếu nàng làm gì sai thì chúng ta còn phải bảo vệ nàng. Hiện tại nàng bắt tiên hạc ăn, chỉ cần chúng ta không nói hẳn là không có ai biết.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Giản Trúc, cẩn thận hỏi: “Giản Trúc, con chưa nói chuyện này cho ai chứ?”

“Chưa, lúc con tới đây thì vẫn đặt con hạc này trong túi càn khôn.” Bạch Giản Trúc lắc đầu.

Trúc Vô thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Giản Trúc, lần trước tiểu sư muội tặng con một vò rượu Bách Linh, con đã uống chưa?”

“Chưa.” Bạch Giản Trúc ngạc nhiên, sao lại đột nhiên nói tới rượu?

“Chưa thì lấy ra đi, hai thầy trò chúng ta vừa vặn tụ họp, có tiên hạc và rượu Bách linh đây, tới trúc đình uống vài chén, con nói ra những chuyện không hiểu trong lúc tu luyện ra, ta giải thích cho.” Trúc Vô nhìn chằm chằm vào tiên hạc, nói với Bạch Giản Trúc.

Bạch Giản Trúc nhất thời không biết nói gì, đành phải bất đắc dĩ hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ cứ thế giấu diếm việc này?”

“Ai bảo cứ thế giấu diếm, ta đoán nàng tạm thời sẽ không động đến linh thú của Hư Thanh điện chúng ta đâu, cho nên tối nay sẽ phải thông tri cho các đệ tử, bảo bọn hắn trông coi kỹ linh thú của minh, tốt nhất là dùng túi linh thú mà giữ, một tấc không rời thân. Cả con thỏ của con nữa, tốt nhất cũng nên dùng túi linh thú mà chứa, nếu không muốn thì tới tìm Phong sư huynh của con mà lấy một vài trận pháp về nhốt bọn chúng lại, đừng để chúng chạy loạn.” Trúc Vô nghiêm túc nói.

“Sư phụ, người biết con không có ý này mà.” Không ngờ sư phụ lại sợ sư tổ như vậy, lại giả ngu không muốn quản chuyện này.

Trúc Vô vỗ vai Bạch Giản Trúc, thấm thía nói: “Giản Trúc à, nếu không để nàng bắt linh thú ăn thì con có thể tự bỏ tiền túi ra nuôi nàng sao? Chớ quên hiện tại dưới danh nghĩa nàng đang là người Hư Thanh điện, nhà ăn đóng cửa, đại bộ phận tu sĩ Luyện Khí kỳ không có nơi ăn cơm, mỗi tháng được phát thêm ba linh thạch hạ phẩm để lo chuyện cơm nước. Con tính xem, với sức ăn của nàng thì Hư Thanh điện chúng ta dù có của để dành cũng không chịu nổi đâu.”

Bạch Giản Trúc cúi đầu một lúc lâu không nói, nghĩ đến khẩu vị của Kim Phi Dao, đột nhiên thông suốt, ngẩng đầu nói: “Sư phụ, con nghĩ tiên hạc này rât hợp với rượu Bách Linh. Còn vừa hay có vài nghi hoặc về chuyện đột phá Kết Đan trung kỳ chưa hiểu, muốn hỏi sư phụ.”

“Được, vậy chúng ta vào đình, vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Trúc Vô khẽ gật đầu, cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio