Tiên Vốn Thuần Lương

chương 264: dụ bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc sự việc truyền đến tai Lang, hắn kinh ngạc một cái, ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn, cúi đầu suy tư.

Phía dưới Lang là Hồng, lúc này hắn đã bỏ đi vẻ cao ngạo thường thấy, ánh mắt nhìn Lang đầy tha thiết: “Lang đại nhân, chúng ta đi bắt Thao Thiết về đây đi, để nó lọt vào tay Nhân tộc thật không có ý tứ.”

Ngón tay Lang dừng lại, nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Nếu Kim Phi Dao vẫn còn Kết Đan kỳ thì Thao Thiết không thể xuất hiện, nhưng nếu đã đến Nguyên Anh kỳ, ta đã bỏ thêm Thông Thần quyết vào trong Ma Thể Trúc Hình pháp, trừ phi nàng không tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp, nếu không sẽ không có khả năng xảy ra tình huống như vậy. Nhưng lúc ở khu vực hỗn độn nàng đã từng tu luyện, chỉ vừa vặn nhập môn, chẳng lẽ Thông Thần quyết không có hiệu quả?

Đột nhiên, hắn nhớ ra chuyện gì đó. Chẳng lẽ là nàng gặp nguy hiểm, trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, Thao Thiết đã mượn Thông Thần quyết để tự chạy ra, cho nên mới xuất hiện Thao Thiết thành niên? Tuy nhiên, còn nhỏ mà đã là yêu thú cấp chín, người khác muốn bắt sống nó sẽ không dễ dàng. Thật không hiểu là ai bức nàng đến tuyệt lộ, Thao Thiết cũng bị bức ra, chỉ sợ những người có mặt lúc đó đều bị ăn hết rồi.

Lang cũng không quên lúc Kim Phi Dao Kết Đan đã xuất hiện dị tượng, phân thần của Thao Thiết thành niên kia tuy chỉ xuất hiện một tức nhưng yêu khí đầy trời kia vẫn khiến người ta hoảng hốt. Phân thần của Thao Thiết bị buộc đi ra, hẳn là sẽ có một thời gian là kỳ trưởng thành, nhưng sau đó cỗ lực lượng đó sẽ dần thối lui, không biết hiện tại như thế nào rồi.

“Lang đại nhân, ngươi nói gì đi, nếu như bị đám Nhân tộc đoạt trước thì biết làm sao?” Hồng thúc giục, hắn là cao thủ khống chế rối, nếu có yêu thú như Thao Thiết làm rối thì thực sự rất tuyệt.

Lang nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định bắt nó thế nào? Nó hành tung bất định, hiện tại lại đang lúc chiến loạn, không dễ đâu.”

“Chuyện này nào có đáng gì, không phải cứ chỗ nào đông người là nó sẽ chạy đến sao? Chúng ta cho một đám người đi chém giết để mùi máu truyền đi dụ nó tới.” Hồng đã sớm nghĩ ra cách, vội vàng nói ra.

Đừng nhìn bình thường hắn cao ngạo vô cùng, nhưng trước mặt Lang thì giống hệt như một hài tử không hiểu chuyện. Ai bảo Lang là anh hùng Ma tộc mà hắn sùng bái từ khi còn nhỏ cơ chứ, vẻ mặt tươi cười và thái độ dịu ngoan của hắn lúc này thật giống như một con chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.

“Cần gì phải phiền toái như vậy. Nhân tộc chắc chắn đang đi tìm nàng rồi, không chừng cũng dùng cách ngươi nói. Không bằng ngươi hãy chú ý tình huống Nhân tộc cẩn thận hơn, để mặc bọn họ tìm Thao Thiết giúp chúng ta, chúng ta chỉ đứng đợi là được.” Lang ngước mắt, lạnh giọng nói.

Hồng vỗ tay một cái: “Lang đại nhân, chủ ý của ngươi thật quá tốt. Ta sẽ đi sai người chú ý động tĩnh Nhân tộc.”

“Uh, nếu phát hiện nơi nào có đông Nhân tộc tụ tập thì lập tức báo cho ta biết.”

Quả nhiên, không ngoài sở liệu của Lang, tu sĩ Nhân tộc còn nóng vội hơn bọn họ, rốt cục đã chuẩn bị săn bắt Thao Thiết. So sánh với việc giết chết Thao Thiết, bọn họ lại càng muốn bắt sống Thao Thiết hơn, đến nỗi tự chủ của nó là Kim Phi Dao thì đã không còn ai lo lắng xem nàng sống hay chết nữa. Mọi người chỉ để ý xem làm thế nào bắt được Thao Thiết, bắt được rồi lại làm thế nào bắt nó ký thú ước. Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là có rất nhiều gia tộc môn phái muốn chiếm hữu nó, rốt cục ai là chủ thì không quyết định được. Ai cũng không muốn buông tay, vì thế Thao Thiết còn chưa bắt được, họn họ đã cãi nhau cẩu huyết lâm đầu.

Lúc đó, Trúc Hư Vô của Đông Ngọc Hoàng phái đã phẩy tay áo bỏ đi, nhưng trong cái hội nghị mà thấp kém nhất cũng là Nguyên Anh kỳ này thì hắn chỉ là một thành viên bé nhỏ không đáng kể. Mọi người đều cười nhạt trước sự tức giận của Trúc Hư Vô vì hắn lại có ý nghĩ kỳ lạ là đưa Thao Thiết về Đông Ngọc Hoàng phái. Hóa Thần kỳ và Luyện Hư kỳ còn chưa mở miệng, chỗ nào đến lượt một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như ngươi lắm miệng!

Bên Ma tộc thì đơn giản hơn, ai bắt được thì là của người đó, chỉ cần ngươi có bản lĩnh bắt Thao Thiết thì những người khác sẽ không cưỡng đoạt. Cũng chỉ có tu sĩ Ma tộc Hóa Thần kỳ trở lên mới tính toán đi bắt Thao Thiết.

So với Nhân tộc thì Ma tộc đã từng có hai lần xuất hiện Thao Thiết, vì thế họ hiểu biết về tập tính và năng lực của Thao Thiết hơn Nhân tộc nhiều. Bọn họ biết người tu vi quá thấp dù có bắt được Thao Thiết cũng vô dụng, tên kia ngoại trừ dùng vũ lực áp chế bắt nó nghe lời ra thì căn bản là không nhận chủ bất luận kẻ nào.

Thao Thiết cao ngạo đều khinh thường những kẻ làm đồ ăn cho nó, kể cả là phân thần thì cũng không quên đạo lý đó. Tự chủ cũng chỉ là nó mượn thân thể để dùng, lại càng không nói đến người khác. Trừ bỏ nắm tay mạnh hơn nó ra, dùng tình cảm hoặc huyết khế nhận chủ đều vô dụng.

*******

“Lâm đ*o hữu, ngươi nói xem Thao Thiết có đến không? Chúng ta đã ở đây gần mười ngày rồi, ngay cả một cọng lông của Thao Thiết cũng không thấy.”

“Lý huynh, những người nhìn thấy Thao Thiết cơ bản đều chết sạch. Lại nói, những tu sĩ Kết Đan kỳ như chúng ta đúng là mệnh khổ, đang ở linh cấp giới sống tốt lại bị đưa tới thần cấp giới này. Phải chiến đấu với Ma tộc thì không nói, lại còn phải đối phó với Thao Thiết ăn thịt người, sư huynh ta được ở lại trong môn phái, không phải cả ngày lo lắng hãi hùng như ta.”

“Thật ra bắt nó về thì có cái gì tốt, nghe nói nó ăn rất nhiều, hơn nữa còn chưa trưởng thành, không phải là cho nó ăn người chứ.”

“Ai biết được những tiền bối kia nghĩ cái gì, có thể là dùng xương đầu bón cho nó cũng nên.”

Trên đảo nổi cỏ mọc xanh ngắt, mấy gốc đại thụ nằm chênh vênh ở giữa, chung quanh là hơn trăm tu sĩ Kết Đan kỳ, nói chuyện là hai người quen trong số đó.

Bọn họ mang đầy một bụng tức, bất mãn ngồi truyền âm với nhau, bất kể là ai, bị bắt buộc đi làm mồi dụ đều không thể cao hứng nổi. Tuy thù lao rất cao nhưng đi dụ một con yêu thú ăn thịt người không nhả xương thì kiếm chút tiền đó cũng quá vất vả.

Tuy nhiên, tu sĩ Nhân tộc cũng không phải tùy tiện đến dụ bắt Thao Thiết. Bốn phía đám tu sĩ này có bốn pháp trận rộng gần mười trượng, chỉ cần Thao Thiết đi vào trong đó sẽ lập tức bị nhốt lại. Nếu nó trực tiếp nhảy vào giữa đám tu sĩ, tu sĩ Nhân tộc cũng đã có chuẩn bị, chỗ mà hơn trăm tu sĩ Kết Đan ngồi cũng có pháp trận, pháp trận này có thể kịp thời khởi động, kết xuất một thuẫn trận cao cường để bảo vệ những tu sĩ này.

Theo kế hoạch là bất kể Thao Thiết chỉ đến gần hay là trực tiếp công kích đều sẽ bị vây trong pháp trận. Mà kể cả nó bỏ chạy ra khỏi pháp trận cũng còn có mười tu sĩ Luyện Hư kỳ, mười sáu tu sĩ Hóa Thần kỳ cộng thêm hai mươi mấy tu sĩ Nguyên Anh làm hậu bị, tất cả bọn họ toàn lực xuất thủ thì không tin là không vây được một con Thao Thiết cấp chín.

Công phu không phụ lòng người, sau một thời gian dài chờ đợi, Thao Thiết rốt cục xuất hiện ở đầu kia của cầu treo. Nó hít hít ngửi ngửi, nhìn chung quanh tựa hồ có chút do dự.

Bên cạnh cầu treo đã có một tu sĩ Hóa Thần kỳ ẩn nấp, tu vi Nguyên Anh kỳ quá thấp, sợ bọn họ ẩn nấp không tốt sẽ bị Thao Thiết phát hiện cho nên tu sĩ Hóa Thần kỳ trở thành người giám thị.

Thao Thiết đứng do dự bên cầu treo khiến tu sĩ Hóa Thần kỳ kia có chút lo lắng, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào Thao Thiết, chỉ sợ nó phát hiện ra cạm bẫy mà không chịu đi lại.

Tựa hồ thứ bên kia cầu quá mức mĩ vị, Thao Thiết bồi hồi một lúc, rốt cục cũng sải bước lên cầu treo. Hình thể của nó quá lớn, dè dặt cẩn trọng đặt chân lên cầu treo, cầu treo rung lắc dưới sức nặng của nó, trông cứ như lúc nào cũng có thể bị đứt. Cũng may là nó đã quen tay hay việc, lắc mông chầm chậm đi qua cầu treo.

Thấy nó đi qua cầu treo, tu sĩ Hóa Thần kỳ nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng phát tín hiệu với tu sĩ bên trong. Hắc cực lực ẩn nấp hơi thở, không muốn bị Thao Thiết phát hiện, đi theo nó từ xa.

Thao Thiết quả nhiên bị đám tu sĩ kia hấp dẫn tới, tuy nó đã cấp chín nhưng vẫn còn nhỏ, linh trí cũng không được như Kim Phi Dao, hơn nữa ác danh của nó vốn là chỉ cần có ăn, nguy hiểm cũng không là gì.

Lúc nó chạy đến bãi cỏ liền nhìn thấy một đống đồ ăn ngồi chen chúc, nó chớp chớp đôi mắt to, há mồm rít gào một tiếng rồi vọt qua chỗ đám tu sĩ Kết Đan.

Yêu khí phun tuôn, Thao Thiết há cái miệng siêu to vọt tới, đám tu sĩ Kết Đan sợ xanh cả mặt, dùng sức áp chế suy nghĩ chạy trốn, trong lòng một mực ghi nhớ, nơi này có pháp trận, phi thường an toàn, Thao Thiết không vào được.

Nhìn Thao Thiết càng ngày càng gần, cách pháp trận chỉ vài bước, đám tu sĩ mai phục đều mừng thầm trong lòng. Bọn họ hết sức chăm chú nhìn nó chằm chằm, chỉ cần đi thêm vài bước là có thể khởi động pháp trận vây khốn nó.

Đột nhiên, Thao Thiết cách pháp trận một bước chân thì đột nhiên xoay người, nó tự dưng gạt chân sang bên cạnh, sau đó cái mắt dưới nách lập tức bắn ra một đường ánh sáng.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, một gã tu sĩ Nguyên Anh ẩn nấp chỗ đó bị nó cắn một cái. Phương pháp ẩn nấp của tu sĩ này phi thường lợi hại, bị Thao Thiết cắn xong cũng chỉ thấy máu tươi chảy xuống chứ thân hình không hề bại lộ.

“Mắt Thao Thiết!” các tu sĩ cao giai rốt cục không chịu nổi, ào ào hiện thân.

Tuy Thao Thiết là một mãnh thú tham ăn, kể cả còn nhỏ tuổi những cũng không phải ngu ngốc, đề phòng chung quanh một chút vẫn là có. Con mắt mọc ở nách dễ dàng nhìn thấu pháp trận và các tu sĩ ẩn nấp, tự nhiên sẽ không ngốc ngếch trực tiếp nhảy vào, vì thế nó liền đánh về phía mục tiêu dễ dàng đắc thủ nhất.

Nhìn tu sĩ kia ngay cả chân thân cũng chưa hiện đã bị Thao Thiết nuốt mất, cạm bẫy không hữu dụng, mọi người liền xuất ra pháp bảo vây cấm của mình, chuẩn bị bắt sống Thao Thiết. Do muốn bắt sống mà không phải giết chết nên bọn họ có chút bó tay bó chân.

Đúng lúc này, Trúc Hư Vô đột nhiên lắc mình xuất hiện, đến gần Thao Thiết. Hắn hô to với con mãnh thú: “Phi Dao, ngươi thanh tỉnh một chút, chẳng lẽ ngươi muốn cứ thế mà đi sao?”

Không rõ Trúc Hư Vô định làm gì, chẳng lẽ còn trông cậy là mình có thể thức tỉnh một con mãnh thú sao?

Những tu sĩ khác không rõ, Thao Thiết cũng không rõ, nó hoàn toàn không biết thiếu niên trước mắt, cũng không hiểu hắn đang hô cái gì. Trong mắt nó, đây chính là một bữa ăn sáng, hơn nữa thịt còn hơi ít.

Vì thế Thao Thiết bay vọt lên, giơ móng vuốt vỗ xuống. Kình phong nổi lên bốn phía, yêu khí điên cuồng tuôn ra.

Trúc Hư Vô rùng mình, phía sau xuất hiện Hư Không môn, thân hình hắn chợt lóe, định tiến vào. Nhưng hắn đã xem nhẹ uy lực của Thao Thiết, nó đâu giống với yêu thú cấp chín bình thường, thân hình Trúc Hư Vô mới tiến một nửa vào Hư Không môn, móng vuốt của Thao Thiết đã đánh tới.

Bốp một cái, Hư Không môn của Trúc Hư Vô đã bị một trảo của Thao Thiết đánh tan, mà hắn cũng bị đánh trúng, bay vèo ra ngoài.

Trúc Hư Vô cảm thấy xương cốt như bị chặt đứt, trong đầu trống rỗng, đã nhìn thấy Thao Thiết vọt tới chỗ hắn sắp rơi xuống, há mồm ra chờ hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio