Ở bờ biển có bến tàu của hoàng gia, trước kia vẫn không có ai rời bến, hiện tại chiến tranh nổ ra lại càng không có khả năng ra khơi.
Thành nhỏ cạnh bờ biển vì bị ma nhân tấn công mà hủy hoại, phàm nhân bỏ chạy hết, lại vì không phải là thành trấn trọng yếu nên ngay cả ma nhân cũng không ở lại đây.
Trong thành toàn là phòng ốc đổ nát, bến tàu cũng bị hủy hơn nửa, bên trên vẫn còn vết máu loang lổ. Nơi nuôi Phá Lãng quy nằm cách bến tàu không xa, lúc này cũng không một bóng người, đại môn rộng mở, bên trong không còn lấy một mống Phá Lãng quy nào.
Nghe nói lúc ma nhân tiến công chỗ này đã giết hết Phá Lãng quy trưởng thành lấy thịt ăn, chỉ có quan viên trong phủ ôm được vài quả trứng Phá Lãng quy chạy trốn, hiện tại muốn có được Phá Lãng quy là không có khả năng. Hơn nữa, Phá Lãng quy mất mấy trăm năm mới lớn lên, sau khi thành niên mới có thể chở người vượt qua mảnh hải vực kia.
Kim Phi Dao chờ mong nhìn Ân Nguyệt, không biết hắn lấy cái gì để vượt biển. Ngoài dự kiến của nàng, Ân Nguyệt lấy ra một cái đầu lâu bóng loáng, phủi tay ném vào biển.
Đầu lâu gặp nước liền lớn lên, chỉ chốc lát đã to hai trượng, một nửa lộ trên mặt biển.
“Ta còn tưởng rằng ngươi cũng có rùa, hóa ra lại là vật như vậy, sẽ không bị chìm xuống biển chứ?” nhìn chằm chằm cái đầu lâu, Kim Phi Dao lo lắng cẩn thận quan sát một phen.
Ân Nguyệt cười cười bước lên đầu lâu, đứng trên đó nhìn Kim Phi Dao, “Có đi không? Ta đây cần phải đi rồi.”
“Đến đây!” đã đợi thời khắc này hai năm rồi, làm sao Kim Phi Dao không lên cho được, nàng nhanh chóng nhảy lên đầu lâu. Đầu lâu trông vậy nhưng lại nổi vững vàng trên mặt biển.
Hai người rời bến mà đi.
Điều khiến người ta kinh ngạc là cái đầu lâu này nhìn giống như bị sóng biển đẩy đi, lại len lỏi qua những lốc xoáy, hữu kinh vô hiểm dùng nửa tháng đi ra khỏi phiến hải vực bao vây Thiên Đế Linh giới.
Linh giới Du Cảnh Kính mua từ tay Ân Nguyệt, Kim Phi Dao không giấu diếm hắn, trực tiếp lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra xem xét. Thiên Đế Linh giới cách Tinh La Linh giới bởi Thượng Diệp Linh giới, mà phía bên cạnh còn có Hoàng Tuyền Linh giới, nàng đi một vòng vẫn nằm trong mười hai Linh giới. Khoảng cách giữa mười hai Linh giới này gần hơn các Linh giới khác một chút, vẫn có lui tới với nhau, nhưng ngoài mười hai Linh giới này ra thì rất ít khi lui tới các Linh giới khác.
Có lẽ có vài Linh giới còn có khả năng không có cả tu sĩ, chuyện này thì phải tới mới biết được.
Linh giới có lớn có nhỏ nhưng Du Vân Linh giới trên Linh giới Du Cảnh Kính lại chỉ là một điểm trắng, thoạt nhìn vô cùng nhỏ. Nhỏ như vậy làm sao có thể xưng là Linh giới? Thật đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Một nơi nhỏ như vậy khẳng định không hay ho gì, chắc cũng chỉ là một hải đảo thôi. Kim Phi Dao đinh ninh như vậy, nhưng bốn tháng sau, khi Du Vân Linh giới xuất hiện ở phía trước, nàng nhất thời há hốc mồm, nhìn đến ngây người.
Đó là một đảo nhỏ chưa tới mười dặm, trên đảo không biết có cái gì mà trắng xóa như có một lớp tuyết thật dày. Điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái là trên đảo này có rất nhiều những bậc thang trắng bông như mây, từng bậc từng bậc phập phềnh trong không trung, cứ lên cao mãi, cao mãi. Lên cao tới mấy chục trượng thì xuất hiện một đảo nổi to bằng mười hòn đảo bên dưới.
“Cao bao nhiêu a…” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn lên gần mười hòn đảo nổi phía trên, cũng có bậc thang mây hướng lên trên. Mấy chục trượng, trăm trượng, mấy trăm trượng, đảo nổi này tầng chồng tầng lên cao mãi, thông đến tận trời rồi.
Ân Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời chói mắt, hắn nheo mắt nói: “Nếu muốn tới Thượng Vân đảo cao nhất, ngự khí phi hành cũng phải mất bảy ngày, mà tầng trên cùng cũng được gọi là Thất Trọng Thiên.”
“Thất Trọng Thiên, quá cao! Những đảo mây này làm từ cái gì vậy, là những tiểu đảo được mây mù bao phủ lại sao?” ngẩng đầu quan sát nửa ngày, Kim Phi Dao chỉ thấy bạch vân không thấy thổ địa, nhưng trên những hòn đảo đó lại thật sự có cây cối mọc ra, chỉ là màu sắc cây cối có hơi lạ, tất cả đều có màu trắng, phía trên là hoa văn màu xanh lục. Cũng có phòng ốc trên đảo, nếu đây là mây mù thì không thể có người ở được, mây mù chỉ là hơi nước thôi mà.
Ân Nguyệt nhìn Kim Phi Dao, nở nụ cười, bản thân hắn lần đầu tới đây cũng bị chấn kinh, Du Vân Linh giới này thật sự là rất đẹp. “Những vân đảo đó làm từ Thiên Định Vân do Thất Trọng Thiên sinh ra, nhìn nó có thể bay trong không trung thế nhưng thực chất lại giống như bùn đất vậy. Thực vật có thể sinh trưởng, cũng có linh thú bản địa, Ngọc Điệp trư đại danh đỉnh đỉnh chính là sản phẩm nổi tiếng của nơi này. Du Vân Linh giới trông thì nhỏ như vậy nhưng lại là nơi tu sĩ cao giai thích nhất, chúng ta lên đảo sẽ biết, ở đây vẫn còn cách khá xa.”
“Vậy chúng ta đi nhanh đi.” Một nơi xinh đẹp như vậy, Kim Phi Dao nhìn mà tâm viên ý mãn, chỉ muốn mau mau lên trên Du Vân Linh giới nhìn xem.
Nhìn bộ dáng nóng vội của nàng, Ân Nguyệt lại nói: “Du Vân Linh giới là chính danh, còn đa số mọi người gọi nó là đảo Món Ăn Quý Và Lạ, hoặc là Vạn Hóa đảo.”
“Món Ăn Quý Và Lạ đảo? Trên đó có rất nhiều đồ ăn sao? Gọi là Món Ăn Quý Và Lạ đảo còn có chút ý tứ, cái tên Vạn Hóa đảo thực không ra gì, cảm giác giống như trên đảo này có rất nhiều kẻ ngốc vậy.” Kim Phi Dao tỏ vẻ không hiểu, hai cái tên này chênh lệch quá lớn.
“Phụt.” Ân Nguyệt không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa nói: “Trên đảo quả thật có rất nhiều đồ ăn, cơ bản tất cả mỹ thực của mười hai Linh giới đều có thể mua được ở Du Vân Linh giới. Mà gọi là Vạn Hóa đảo là vì nơi này có vạn cửa hàng, cửa hàng của ta ở tầng thứ tư Âm Thượng Vân, vị trí khá đẹp.”
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn lên tầng thứ tư, ý đồ tìm căn phòng âm khí bức người trên đó. Nhưng lại chỉ thấy cái đáy màu trắng của đảo nổi, cũng thấy lấp ló vài phòng ốc nhưng rất nhỏ, thỉnh thoảng còn có tu sĩ ngự pháp bảo bay ra bay vào. Chỗ đó đã cách mặt biển trên trăm trượng, như vậy mà lại gọi là vị trí đẹp.
“Đừng nhìn nữa, ở đây còn xa, nhìn không rõ đâu, đợi lát nữa lên đảo thì tha hồ mà xem.” Ân Nguyệt đầu tiên là ôn nhu cười, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mị mị mắt nhắc nhở Kim Phi Dao: “Tuy nhiên, Du Vân Linh giới có quy củ, tu sĩ nhập đảo đều phải nộp linh thạch, ta có cửa hàng trên đảo nên không cần. Kim đạo hữu thì không được, muốn lên đảo phải giao một khối linh thạch thượng phẩm.”
“Một khối linh thạch thượng phẩm? Sao không trực tiếp cướp của đi, còn tiết kiệm thời gian!” Kim Phi Dao nghe vậy thì sửng sốt, cái nơi rách nát nào mà nhập đảo lại phải giao một khối linh thạch thượng phẩm chứ?
Ân Nguyệt có chút bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng không có cách nào, chỉ cần là tu sĩ, nam nữ đều phải giao, tuy nhiên phàm nhân không có tu vi thì không cần. Bởi vì đại bộ phận phàm nhân lên đảo chỉ có thể đi làm thuê, tuy chỉ là những công việc vụn vặt nhưng cũng không thể thiếu. Tu sĩ tu vi thấp đều không có nổi một khối linh thạch thượng phẩm, rất nhiều người đã giả dạng làm phàm nhân để lên đảo.
“Phàm nhân?” Kim Phi Dao nghe xong, nhãn châu chuyển động, tài sản của nàng cũng không còn bao nhiêu, lúc ở Thiên Đế Linh giới còn tiếc lấy ra cho Linh giới Du Cảnh Kính vẽ bản đồ. Nếu lần này phải lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm thì có khác nào cắt thịt nàng.
Vì thế, nàng hạ giọng hỏi: “Nếu ta áp chế toàn bộ tu vi thì có phải là có thể giả dạng làm phàm nhân, không cần giao linh thạch cũng được lên đảo?”
Ân Nguyệt nheo mắt lại, cười cười: “Đương nhiên. Nếu ngươi áp chế tu vi thì đương nhiên có thể giả thành phàm nhân mà lên đảo. Có điều, lên đảo rồi cũng không thể thả tu vi ra, trên đảo có thị vệ, đôi khi sẽ kiểm tra thí điểm, hơn nữa ngươi chắc chắn sẽ đi thưởng thức mỹ thực, nếu làm gì quá mức cũng sẽ khiến người ta để ý, có khi lại lôi ngươi ra để thí điểm đấy.”
“Như vậy thì ta không thể dùng túi càn khôn sao, đúng là có chút phiền phức.” Kim Phi Dao có chút ngại phiền toái, chẳng lẽ chỉ có thể giao linh thạch hoặc là phải cúi thấp đầu, không có được một bữa cơm no?
“Ngươi chỉ cần không phóng xuất toàn bộ tu vi là được, thỉnh thoảng dùng chút linh lực thì ai phát hiện ra được? Hơn nữa, rất nhiều tu sĩ tới đây để mua vài thứ cũng sẽ làm như vậy, nếu không ở lâu dài thì tạm thời che giấu tu vi cũng không có vấn đề gì.” Ân Nguyệt giải thích.
“A, hóa ra là như vậy.” Kim Phi Dao còn chưa có ý định ở nơi này lâu dài, quyết định tiết kiệm linh thạch. Nếu sau này muốn ở đây tu hành thì lại đi giao khối linh thạch kia ra là xong.
Thấy Kim Phi Dao nhanh nhẹn giấu tu vi đi, cả người trở nên giống như nữ tử bình thường, Ân Nguyệt cầm ô, khóe môi nhếch lên cười cười.
Hai người đi tới bến tàu, nhìn vân đảo màu trắng dường như rất mềm mại kia, Kim Phi Dao sốt ruột nhảy lên. Khác với tưởng tượng, mặt đất không mềm, dẫm chân lên có cảm giác như dẫm vào bờ cát vậy, nâng chân lên thì thấy có dấu chân nhàn nhạt, chỉ một lát đã lại khôi phục nguyên dạng.
Trên bến tàu quả thật có thị vệ mặc quần áo màu xám có đồ án đám mây, bọn họ quét mắt qua Kim Phi Dao một cái rồi không để ý tới nàng nữa. Ân Nguyệt thì lấy ra một cái ngọc bội khắc vân văn ra cho bọn thị vệ xem, không cần bỏ ra một khối linh thạch đã được lên đảo.
“Kim đạo hữu có muốn đến cửa hàng của ta ngồi một lát không? Có thể cùng ta đi thẳng lên tầng bốn, hoặc là đi thang lên. Tuy nhiên, đi thang rất nguy hiểm, không có linh lực nếu bị rơi xuống thì thảm. Bên kia có xe Vân Điểu, ngươi có thể ngồi xe đó mà lên, mười khối linh thạch hạ phẩm một tầng, đi mấy tầng thì tính ngần đó tiền, rất tiện.” Ân Nguyệt tủm tỉm hỏi.
Ân Nguyệt cao hơn Kim Phi Dao một cái đầu, hiện tại cúi xuống, vẻ mặt thân thiết nhìn nàng, còn Kim Phi Dao thì nhìn quanh một cái, liếc mắt thấy con phố nhộn nhịp trước mắt, trong không khí lơ lửng hương vị các loại đồ ăn.
“Bên kia là chỗ nào?” Kim Phi Dao không trả lời hắn mà chỉ sang bên đó hỏi.
Ân Nguyệt nhìn thoáng qua, đáp: “Đó là phố các món ăn quý và lạ, mấy ngàn món ăn của các Linh giới đều có ở đó, nếu muốn ăn hết một lượt cũng phải mất mấy ngày. Quả Ngọc Long lần trước ta đưa cho ngươi cũng có thể mua được ở phố này.”
Kim Phi Dao nghe vậy thì nhanh chóng cười nói: “Ân đạo hữu còn có việc bận ở cửa hàng, ta không quấy rầy nữa. Ta qua bên kia đi dạo, chờ ta chơi đã sẽ lên tầng bốn tìm ngươi. Cửa hàng của ngươi âm trầm như vậy hẳn là rất dễ tìm.”
“Vậy ta đi trước, Kim đạo hữu chơi vui vẻ nhé.” Ân Nguyệt cũng không nhất định muốn đưa Kim Phi Dao đến tiệm của mình liền trả lời.
“Đa tạ, ta đi trước.” Kim Phi Dao cũng chắp tay lên tiếng coi như cáo từ hắn rồi vui vẻ chạy tới con đường bán các món ăn quý và lạ.
Ân Nguyệt nhìn nàng chạy đi, khóe miệng hơi cười, rồi cứ thế bay lên tầng bốn.