"Anh cũng không xem lại mình là cái thá gì đi?"
"Anh hơn Lạc Tú ở chỗ nào?"
Trương Thục Phi vừa nói dứt câu này, Trần Hữu suýt chút tối sầm mắt mũi mà ngã quỵ ra đất.
Anh ta không ngờ vốn toan kéo theo Trương Thục Phi cùng sỉ nhục Lạc Tú nhưng bất ngờ thay cô ta lại sỉ nhục anh ta trước mặt mọi người thế này.
"Trương Thục Phi, cô!” Trần Hữu tức đến nỗi môi run lên lập cập, cả người cũng run bần bật theo.
"Tôi nói rồi, anh không bằng Lạc Tú điểm nào hết, sau này xin anh đừng quấy rầy tôi nữa, hiểu chưa?” Trương Thục Phi sầm mặt, biểu cảm như kiểu trở mặt không nhận người quen.
Khiến Trần Hữu cũng cảm nhận được một lần đột nhiên bị người ta đá.
"Còn nữa, tôi đến là để mời Lạc Tú đến nhà tôi dùng bữa.” Câu này của Trương Thục Phi lại đâm thêm một nhát thật mạnh vào tim Trần Hữu.
Trần Hữu lúc này muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Diệp Thánh Đào lại nói trước.
"Cậu chủ Trần, mặt có đau không?"
"Cậu chủ Trần này, nếu tôi mà là thầy thì tôi đã leo lên tầng rồi nhảy xuống, mất con mẹ nó mặt quá đi.” Lưu Chí Cường cũng lạnh lùng trào phùng.
"Cút đi, chẳng khác gì phế vật.” Hàn Phong cười khẩy một tiếng.
"Cút đi!” Hàn Phong vừa nói xong thì có thêm nhiều người góp giọng vào.
"Cút!” Cả một lớp số .
"Cút!” Cau đó là cả hiệu trưởng.
"Cút!” Thậm chí có vài giáo viên cũng tham gia.
Tiếng hô hào như sóng vỗ, khiến người ta phải điếc tai.
Trần Hữu bỏ chạy hoảng loạn như con chuột bên vệ đường.
Mãi đến khi chạy ra khỏi trường, Trần Hữu mới để lộ vẻ mặt cực kỳ oán hận.
Sau đó Trần Hữu rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
"Bao giờ anh đến?"
"Sao thế? Vừa trùng hợp người mà nhà tôi sắp xếp chạy đến chỗ Thông Châu các cậu rồi, hai hôm nữa tôi sẽ đi từ tỉnh Hải Đông sang Thông Châu."
"Vậy anh nhanh lên, đến rồi thì giúp tôi giết một người.” Trần Hữu ác độc nói.
"Chuyện nhỏ."
Ngắt cuộc gọi, Trần Hữu lúc này mới nắm chặt nắm đấm lại, sau đó không cam lòng mà quay lại nhìn cánh cổng của Uất Kim Hương.
"Lạc Tú, để ông đây xem mày có chết không, mày bản lĩnh tới đâu mà dám đối đầu với nhà họ Sở ở tỉnh lị chứ?"
Ở bên kia, sau khi Trần Hữu đi thì Tôn Huy Nam cũng xám mặt rời đi theo.
Chỉ có Trương Thục Phi là vẫn nhìn Lạc Tú với ánh mắt mong đợi.
Nhưng Lạc Tú vẫn như không nhìn thấy cô ta, xoay người dắt học sinh của lớp / về phòng học.
"Lạc Tú, em đến mời anh đến nhà em dùng cơm."
Nhưng Lạc Tú lại lạnh lùng từ chối.
"Không có hứng."
"Lạc Tú, em biết là em có lỗi với anh, nhưng lần này không phải do em chủ động đến mà là ba anh bảo em đến, ông ấy đang ở nhà em đó."
Cô ta vừa nói dứt lời thì Lạc Tú cũng khựng lại.
Sau đó quay đầu mạnh một cái rồi hỏi Trương Thục Phi.
"Ba tôi đến đó thật ư?” Trên mặt Lạc Tú lộ vẻ hơi kích động.
Nếu hỏi trên đời này người anh quan tâm nhất là ai thì không nghi ngờ gì, chắc chắn là ba anh.
Nếu không sẽ không có chuyện anh sinh tâm ma khi không có cách nào hồi sinh ba mình, vì chấp niệm này mà mãi không thể đột phá bước cuối cùng, cuối cùng bị tam đại thiên tôn tập kích mà mất mạng ở Thập Đại Hung Trận.
Từ lúc sinh ra, Lạc Tú chưa nhìn thấy mẹ bao giờ, gần như là do ba tự thân nuôi lớn.
Đặc biệt là ở kiếp trước, anh đã tàn phế nhưng ba anh vẫn không bỏ rơi anh.
Để cứu anh mà bán hết mọi tài sản, mượn nợ lãi cao.
Lạc Tú vẫn còn nhớ căn nhà sập xệ bên cạnh đống rác ấy, nơi đó vừa hôi thối vừa rách nát nhưng lại là nơi ngập tràn sự ấm áp, sau khi anh tàn phế, người đàn ông già cỗi ấy vài năm sau cũng tóc bạc trắng đầu.
Bóng lưng đã từng thẳng tắp cũng trở nên cong gập, mang một chiếc áo khoác ghile rách màu xanh, mỗi ngày đều kéo theo một đống rác nhặt về, có sắt vụn, còn có cả bình nước khoáng.
Sau đó gương mặt với đầy nếp nhăn ấy vẫn luôn nở nụ cười với Lạc Tú nằm thu lu trong góc nhà.
Mãi cho đến đêm giao thừa, pháo hoa và pháo giấy đang nổ rầm trời trong tiết mùa đông đầy tuyết, Lạc Tú đợi rồi lại đợi.
Đợi đến hai giờ sáng cũng không thấy người ba của mình trở về, đến lúc ba giờ sáng, một thi thể lạnh băng bị khiêng vào nhà, trong tay người cha già vẫn nắm chặt một thứ gì đó.
Nhưng bất kể là ra sức thế nào cũng không lấy ra được, đó là vài cái bánh cảo đã bị bóp nát, đã đông cứng lại.
Hôm đó trước khi ra ngoài, ba của Lạc Tú đã nói.
"Hôm nay giao thừa, để ba đem bánh cảo về cho con."
Lúc đó, Lạc Tú đã bị đánh bại hoàn toàn, thời khắc đó nước mắt Lạc Tú tuôn trào như mưa.
Anh hận, hận thế giới này tại sao lại tàn khốc và bất công đến vậy.
Anh hận, hận thế giới này tại sao lại lạnh lẽo vô tình như thế.
Cũng vào ngày hôm đó, trái tim Lạc Tú đã chết hẳn, đó cũng là lí do vì sao ở giới tu tiên, Lạc Tú lại độc địa đến cùng cực như vậy, gần như bị người ta xưng là ma.
Chưa từng nương tay với bất kỳ ai, trở thành tiên tôn lạnh lùng vô tình.
Cảnh tượng tay ba mình nắm chặt cái bánh khi đã chết trở thành ác mộng mà Lạc Tú mãi không bao giờ quên đi được.
Vốn tính xử lí hết chuyện ở Thông Châu thì sẽ đi đón ba.
Nhưng không ngờ ba anh bây giờ đã đến rồi.
Vậy nên theo lẽ thường, Lạc Tú sẽ đi cùng Trương Thục Phi.
Trên xe, Trương Thục Phi muốn nói lại thôi, nhưng Lạc Tú ngồi đằng sau cả đoạn đường chỉ nhìn ra bên ngoài xe.
Không phải Lạc Tú cố ý lơ Trương Thục Phi, mà là lần gặp ba tiếp theo này, Lạc Tú có hơi mong đợi lẫn xúc động.
Lúc này anh không hề có ý gì là muốn nghe Trương Thục Phi nói.
Hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại thì cho dù lúc này anh có muốn đi nữa.
Cũng chưa chắc sẽ chịu nói gì với Trương Thục Phi.
Anh đã buông bỏ rồi, Trương Thục Phi với anh mà nói chẳng qua chỉ là một người không quen biết gì mà thôi.
Còn về việc quay lại?
Suy nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu Lạc Tú.
Rất nhanh, xe đã đến dưới khu nhà của Trương Thục Phi.
Xe vừa dừng xong, Lạc Tú đã vội vàng xuống xe,
Sau đó bước nhanh đến trước cửa nhà Trương Thục Phi, bấm liên tục mấy hồi chuông cửa.
Người mở cửa vừa hay là mẹ của Trương Thục Phi, lúc bà ta thấy Lạc Tú, trên mặt bà ta mang theo vẻ hơi mất kiên nhẫn và khinh bỉ.
Trong mắt bà ta, ba của Lạc Tú tự tìm đến cửa rồi thì mình có thể đề ra những điều kiện không hợp lí.
Dù gì trong mắt bà ta thì ba Lạc Tú tự tìm đến cầu xin mình gả con gái cho Lạc Tú.
Vậy nên bà ta cũng không tỏ vẻ thân thiện với Lạc Tú làm gì.
Thậm chí mẹ Trương Thục Phi còn chuẩn bị trào phúng Lạc Tú vài câu.
Chỉ là bà ta còn chưa mở miệng thì Lạc Tú đã đẩy bà ta ra, sau đó không nhìn bà ta lấy một cái mà chạy xộc vào trong.
"Cậu xem đây là nhà cậu à? Không có phép tắc gì hết!” Mẹ Trương Thục Phi lập tức nổi nóng.
Nhưng Lạc Tú lúc này không có thời gian để tâm tới bà ta.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa phòng khách nhà Trương Thục Phi.
Ba Lạc là một người có cốt cách đàn ông nông thôn, bởi vì thường lao động vất vả nên da có hơi đen, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn, thậm chí còn có tóc bạc.
Ăn mặc cũng đơn giản, một chiếc sơ-mi đã rất rất cũ, bị giặt nhiều đến nỗi ố vàng, dưới chân là một đôi giày nhựa màu xanh lục.
"Ba!” Lạc Tú suýt thì oà khóc, sau đó chạy xộc sang ôm chầm lấy ba mình.
Ba Lạc bị hành động của anh làm cho hơi khó xử, ho khan một tiếng, Lạc Tú lúc này mới chịu buông tay.
"Không phải chỉ là mới nửa tháng chưa gặp hay sao, con làm sao thế? Ở đây bị người ta ăn hiếp sao?” Ba Lạc nhận thấy Lạc Tú hơi kích động.
Còn sợ Lạc Tú ra đời bị người ta bắt nạt nữa.
"Không có, con ổn lắm, ba không cần lo.” Lạc Tú cố nhịn nước mắt.
Có lẽ với ba Lạc mà nói chỉ là nửa tháng không gặp, nhưng với anh mà nói đã là vạn năm chưa được gặp ba mình.
"Lão Trương này, mấy gói trà tôi nhờ Lạc Tú mang tới cho ông lần trước nó có giao tới tận tay ông chưa?” Ba Lạc thấy Lạc Tú không sao thì bắt đầu hỏi chuyện khác, câu này ngay lập tức làm mẹ Trương Thục Phi nổi giận hơn nữa..