Trong văn phòng chủ tịch công ty.
Giờ phút này, chủ tịch công ty ban đầu vô cùng cung kính nhìn người thanh niên trước mặt.
Nửa đêm hôm qua, ông ta nhận được thông báo là chủ tịch công ty sắp thay đổi.
Đúng vậy, đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp, công ty này đối với nhà họ Diệp thì bé nhỏ chẳng đáng kể, nhưng dù sao nó cũng là một công ty.
Nhưng rõ ràng, để lôi kéo Lạc Tú, Diệp Kính Bình không tiếc hạ vốn gốc.
Trực tiếp giao toàn bộ công ty cho Lạc Tú!
Sau khi bàn giao công việc xong xuôi, công ty mà anh đi làm cùng Trương Thục Phi ở kiếp trước bây giờ đã mang họ Lạc rồi.
Tuy nhiên, Lạc Tú cũng không quá phách lối, không trực tiếp ra ngoài với tư cách là ông chủ.
Thay vào đó, anh vẫn cư xử như một người bình thường, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Thục Phi.
Cho dù công ty này đã là của anh, nhưng Lạc Tú quyết định y theo kiếp trước, làm nhân viên nhỏ trong công ty.
Bởi vì anh không muốn quỹ đạo thay đổi quá nhiều, nếu không mọi thứ trong tương lai sẽ bị anh thay đổi hoàn toàn, như vậy anh cũng không có cách nào sở hữu ưu thế biết trước cả.
Trương Thục Phi giúp lo liệu một chút, Lạc Tú nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhậm chức, sau đó trực tiếp bắt đầu làm việc.
Có thể thấy được rằng cảm xúc của Trương Thục Phi không tốt cho lắm, cũng không biết là vì chuyện ngày hôm qua hay là vì chuyện của anh.
Về phần lương của Lạc Tú, mức lương cơ bản là một ngàn tám trăm tệ, cộng với hoa hồng bán hàng.
Mà loại lương cơ bản như vậy thật ra là rất thấp ở Tân Châu, nhưng Lạc Tú cũng không quan tâm đến điều này.
Công việc của Lạc Tú là nhân viên bán hàng, buổi sáng lo kiểm tra xem xét với đống tài liệu dày cộp, cũng chẳng có người nào để ý đến Lạc Tú.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, công ty bao ăn nên mọi người đều đến nhà ăn.
Lạc Tú là do Trương Thục Phi dẫn đến, nhưng anh có thể thấy rằng Trương Thục Phi rõ ràng là không muốn để hai người quá thân cận với nhau, đặc biệt là trong công ty.
Sau khi lấy đồ ăn xong, theo lý mà nói, nếu họ là một cặp tình nhân thì nên ngồi ăn cùng nhau mới đúng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu lớn đã gọi Trương Thục Phi đi mất.
Mà Trương Thục Phi tựa hồ cũng không muốn ngồi ăn cùng Lạc Tú, bị gọi đi rồi, trông cô ta ngược lại có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Thục Phi, lần trước không phải cô nói hôm nay bạn trai cô đến công ty chúng ta sao?” Đối diện là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân mặc đồ hiệu, dễ nhận thấy là cô ta rất giàu có.
Cô ta là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Trương Thục Phi, còn có hai cô gái ngồi bên cạnh.
Một cô gái có khí chất tao nhã, một cô xinh đẹp vô song.
Nhưng Trương Thục Phi lại giả vờ như không nghe thấy, tự ăn cơm của mình.
Thành thật mà nói, quả thật cô ta có hơi hối hận khi để Lạc Tú đến làm việc chung với mình.
Bởi vì con gái đều có tâm lý so sánh, khi nói ra chắc chắn sẽ so sánh với nhau.
Điều này cũng khó tránh khỏi cho dù là giữa bạn thân và đồng nghiệp.
Mà với ba người đồng nghiệp trước mặt này, vậy thì càng muốn so sánh rồi.
Nếu như Lạc Tú là phú nhị đại, trong nhà đặc biệt giàu có và quyền thế, thì Trương Thục Phi nhất định bằng lòng đưa Lạc Tú đến làm quen với mọi người, hoặc là khoe khoang với bên ngoài.
Cho dù không phải phú nhị đại, dù Lạc Tú thuộc loại siêu đẹp trai thì cũng có thể.
Nhưng Lạc Tú không là gì cả, quần áo anh mặc là đồ rẻ tiền, cũng chẳng đặc biệt đẹp trai gì, trong nhà lại càng không đặc biệt giàu có.
So sánh với bạn trai của hai đồng nghiệp trước mắt, Lạc Tú kém quá xa, vì vậy Trương Thục Phi mới xa lánh Lạc Tú trong công ty, thậm chí không muốn giới thiệu cho đồng nghiệp của mình để làm quen, bởi vì cô ta cảm thấy xấu hổ!
“Thục Phi, tôi nghe nói bạn trai của cô là một chàng trai nghèo đến thị trấn nhỉ?” Hồ Mỹ Kim lại ép hỏi.
Rơi vào đường cùng, Trương Thục Phi ậm ừ gật đầu.
"Vậy thì Thục Phi, cô còn ở bên cạnh một người như vậy làm gì? Cô xem bạn trai của tôi đi!" Trên mặt Hồ Mỹ Kim lộ vẻ khoe khoang.
Chẳng trách Hồ Mỹ Kim nói như vậy, bởi vì đừng thấy Hồ Mỹ Kim vẫn đang làm việc trong công ty mà lầm.
Cô ta tìm được một anh bạn trai thuộc loại siêu giàu, nghe nói gia đình kinh doanh khách sạn, giá trị con người phải đến mấy nghìn vạn tệ.
Đây cũng là vốn liếng khoe khoang của Hồ Mỹ Kim.
Điều quan trọng nhất là, để theo đuổi được Hồ Mỹ Kim, người ta đã trực tiếp đến công ty này, trở thành trưởng phòng kinh doanh.
Đây là điều mà Hồ Mỹ Kim thường xuyên lấy làm khoác lác.
“Mỹ Kim, sao cô có thể nói như vậy được chứ, không thể há mồm ngậm miệng là cứ nhắc đến tiền được đâu.” Lý Tuyết cười nói.
"Nhắc đến tiền thì có gì sai? Không có tiền lại không đẹp trai, cô đừng có nói với tôi là có tấm chân tình đấy chứ? Cũng cùng một đạo lý như khi mua một chiếc điện thoại di động vậy, cấu hình thấp, vẻ ngoài kém, cũng không phải là một thương hiệu lớn, sau đó nhân viên bán hàng còn nói với cô, hy vọng cô mua nó!" Hồ Mỹ Kim vặn lại.
"Cũng đúng đó.
Thục Phi, hay là chia tay với anh ta đi? Tôi vừa mới nhìn thoáng qua, cô xem thời đại này còn ai mặc quần tây rẻ tiền như vậy nữa chứ? Trên người chẳng có lấy một thứ đồ có giá trị."
"Đúng đó Thục Phi, anh ta hoàn toàn không xứng với cô.
Anh ta với cô hoàn toàn không phải là người trong cùng một vòng tròn.
Một anh chàng nghèo như vậy, cũng là do lòng dạ cô tốt bụng thôi, chứ là tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta." Cô gái bên cạnh người tên Lý Tuyết cũng lên tiếng.
Bạn trai của Lý Tuyết là một nam người mẫu trong công ty quảng cáo.
Tuy không đặc biệt giàu có nhưng thu nhập của anh ta cũng cực cao, và quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Trương Thục Phi vô cùng ghen tị.
Nói cho cùng thì ai mà không thích người vừa đẹp trai lại giàu có chứ?
"Cô ngại thì chúng tôi sẽ giúp cô."
“Anh chàng đẹp trai, anh lại đây một chút!” Hồ Mỹ Kim đột nhiên đứng dậy lên tiếng gọi Lạc Tú.
Vốn dĩ Lạc Tú đang yên lặng ăn cơm, chợt nghe thấy có người gọi mình, tưởng có chuyện gì nên liền đi qua.
"Anh là bạn trai của Thục Phi à?"
Hồ Mỹ Kim hỏi với vẻ mặt kiêu ngạo.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, có thế nào thì cũng nên lịch sự một chút mới đúng, nhưng rõ ràng Hồ Mỹ Kim không quan tâm đến điều đó.
Thay vào đó là bộ dạng muốn gây chuyện.
“Ừ.” Lạc Tú vốn không muốn quan tâm đến Hồ Mỹ Kim, nhưng lại đột nhiên nhớ ra, ở kiếp trước, bất luận là giáp mặt hay là sau lưng, dường như những người này đều châm chọc, kiếm chuyện với anh.
"Anh có cảm thấy anh xứng đôi với Thục Phi nhà chúng tôi không? Anh chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, ngay cả sự nghiệp cũng không có.
Nếu anh không xứng với Thục Phi nhà chúng tôi, tốt hơn hết anh nên rời xa cô ấy đi." Hồ Mỹ Kim chẳng bận tâm tí gì về việc ở đây nhiều người, ngược lại không hề kiêng nể gì mà hạ thấp thể diện của Lạc Tú.
Hơn nữa, Hồ Mỹ Kim có chút khinh thường Lạc Tú, dù nhìn thế nào cũng thấy Lạc Tú không vừa mắt.
Dẫu sao, ở tuổi này mà vẫn là một người làm công thì cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Mà Trương Thục Phi ở một bên cũng không nói lời nào về việc này, rõ ràng là đang ngầm chấp nhận rồi.
Bởi vì Trương Thục Phi cảm thấy Lạc Tú không những không mang lại vinh dự gì cho mình mà còn khiến cô ta xấu hổ.
Cô ta cảm thấy sau ngày hôm nay, đồng nghiệp trong công ty nhất định sẽ cười nhạo cô ta vì tìm được một người bạn trai không thể chịu được như vậy.
Bạn trai của người khác có thể lôi ra để khoe nhưng chỉ có mình bạn trai của cô ta lại khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ.
Nghe được những lời này, Lạc Tú nghĩ thầm, xem ra những người này không có gì thay đổi, hoàn toàn giống như kiếp trước.
Nhưng đáng tiếc là anh không còn là Lạc Tú kiếp trước nữa, cho nên đương nhiên sẽ không hòa nhã với đối phương nữa.
"Phiền cô lo lắng rồi, nhưng đó là việc của tôi, không đến lượt cô xen vào."
"Hừ, anh cũng hơi không coi ai ra gì rồi đấy.".