Lúc Tiểu Tuệ nói ra câu này, toàn bộ bàn ăn lại im lặng.
Sở dĩ ba con Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư nói câu đó là vì để khiến cho Lạc Tú mất mặt.
Chiếc điện thoại mà Lạc Minh Thư đưa cho Lạc Đại Phú chỉ có giá là một vạn tệ.
Anh ta nghĩ mình có thể làm Lạc Tú mất thể diện nhưng không ngờ lại bị phản công.
Vừa rồi còn chế nhạo điện thoại của người ta không đáng tiền, nói là đồ tặng kèm, nhưng hóa ra là do mình ngu si thiếu hiểu biết.
Nếu cái điện thoại này mà là đồ tặng kèm thì đồ khiến nó có thể tặng kèm ít nhất cũng phải trị giá hơn mấy trăm vạn.
Hơn nữa vừa rồi hai người họ hứa sẽ mua nó cho Tiểu Tuệ là vì nghĩ rằng chiếc điện thoại này nhiều nhất chỉ có một hoặc hai trăm tệ.
Ai biết chiếc điện thoại này lại hơn vạn tệ chứ?
Đùa à, đừng nói đến việc bọn họ tiếc tiền, cho dù không tiếc thì cũng sẽ không mua.
Bởi vì mua một chiếc điện thoại di động có giá hơn vạn tệ thực sự là một điều quá xa xỉ, không phải là chuyện mà những người như họ có thể làm được.
Hơn nữa ba con bọn họ cũng không hào phóng như vậy.
“Anh Minh Thư, bác cả, không phải hai người sẽ lật lọng đấy chứ?” Dù Tiểu Tuệ đã học đại học nhưng đầu óc vẫn hơi ngu ngốc.
Cô ta không nhìn ra tình cảnh hiện tại của hai ba con Lạc Minh Thư.
“Đúng vậy, bác cả, vừa rồi bác đã hứa rồi đó.” Cuối cùng Lạc Tú cũng đặt đũa xuống và nói.
Những lời này khiến mặt Lạc Đại Phú đỏ bừng.
Mặt khác, Lạc Minh Thư đang cúi đầu xuống ăn, giả vờ như không nghe thấy.
“Em không biết đâu, anh Minh Thư, bác cả, hai người vừa hứa trước mặt mọi người mà.” Tiểu Tuệ không chịu bỏ qua.
“Minh Thư, anh sẽ không lật lọng với chị ấy đấy chứ?” Lạc Tú lúc này đổ thêm dầu vào lửa.
“Lạc Tú, cậu?” Lạc Minh Thư xấu hổ không thôi nhưng vẫn tức giận.
“Được rồi, Tiểu Tuệ ăn đi, mấy lời này chỉ nghe thôi là được rồi.” Lúc này cô hai nói.
Lạc Minh Thư muốn tự tát mình hai cái, đang yên đang lành lại nói như thế làm gì chứ?
Hiện tại thì hay rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Nhưng Lạc Minh Thư cũng rất oán hận Lạc Tú, bởi vì tất cả những điều này xảy ra là do Lạc Tú.
Để ông đây xem lát nữa mày còn đắc ý được không.
Đám người kia tới thì để xem mày đẹp mặt thế nào.
"Khụ khụ, nói chuyện chính đi, mấy ngày nữa là tế tổ, đến lúc đó mọi người tụ tập đông đủ nhé, bởi vì ngày đó tình cờ là ngày Viễn Phi thăng chức sở trưởng." Lạc Đại Phú đã chuyển chủ đề vào lúc này để giảm bớt sự bối rối.
Khi nói về chủ đề này, Lạc Đại Phú dường như đã lấy lại được sự tự tin của mình.
“Ha ha, anh cả, chúc mừng.” Cô hai cười nói, thật ra quan hệ giữa cô hai và Lạc Đại Phú trước đây không tốt lắm.
Nhưng kể từ khi nhà Lạc Đại Phú phát triển, bà ta liền đến nịnh bợ.
Trước kia cô hai và ba Lạc rất thân thiết, nhưng bây giờ lại cố tình làm như không thân.
“Cũng không có gì, chỉ là sở trưởng mà thôi.” Lạc Đại Phú giả vờ khiêm tốn, nhưng nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của ông ta không hề khiêm tốn chút nào.
"Anh cả sao lại nói như vậy chứ, Viễn Phi trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy, sau này chắc chắc còn bay cao nữa!"
“Nhìn đi, Viễn Phi còn nhỏ hơn Lạc Tú vài tháng đấy.” Cô hai lấy Lạc Tú ra để so sánh.
Lạc Đại Phú đắc ý khách sáo vài câu với cô hai rồi ẩn ý liếc nhìn bà ta.
Cô hai hiểu ra liền đột ngột nói.
"Đúng rồi em ba, chuyện này vốn không nên nói nhưng chị nghĩ nên nhân cơ hội này nhắc tới, lúc trước không phải em hỏi mượn chị hơn hai mươi vạn sao, đáng tiếc hai ngày nay đúng lúc chị muốn dùng tiền.” Cô hai thẳng thắn nói ra.
Không khí trên bàn ăn lại lạnh đi.
“Chị hai, hay là chị cho em thêm vài ngày nữa để em nghĩ cách xoay sở có được không?” Ba Lạc lúc này cũng có chút xấu hổ.
Bởi vì ông không nói chuyện này với Lạc Tú, nếu ông nói chuyện này với Lạc Tú thì tiền sẽ có, nhưng ông quyết định sẽ không xin tiền con trai mình.
Nếu không lúc ở nhà hàng làm vỡ ly và yêu cầu ông đền tiền, ông đã không nói đi rút tiền.
Trong mắt ba Lạc, dù Lạc Tú có tốt đến đâu thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ.
Là một người ba, sao ông có thể đi xin tiền của con mình chứ?
Cho nên ba Lạc cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng ba Lạc không nghĩ nhiều, ông nghĩ cô hai không có ý gì.
Thật ra trước đó cô hai mượn ba Lạc hơn vạn, nhưng không ghi vào sổ sách.
Lúc đó ba Lạc cảm thấy dù sao cũng là chị ruột của mình nên vừa vay vừa cho, không nghĩ đến việc lấy lại.
Cho đến lần trước vì phải đưa tiền cho Lạc Tú nên ba Lạc đến gặp cô hai để lấy tiền nhưng cảm thấy rất ngại khi mở miệng đòi nợ.
Nên ông đã lấy hai mươi vạn tệ dưới danh nghĩa đi vay.
Nếu muốn tính toán cặn kẽ thì thực ra cô hai vẫn còn nợ ba Lạc hơn mười vạn tệ.
Nhưng đôi khi con người là như vậy, bạn càng hiền lành thì người khác càng cảm thấy bạn là người dễ bắt nạt.
Lạc Tú không biết trước đây ba mình đi vay nặng lãi, nhưng anh biết về việc ba Lạc cho cô hai vay tiền.
Mà Lạc Tú không phải ba Lạc, không cần phải nể mặt bà ta, hơn nữa sau khi trải qua kiếp trước thì Lạc Tú cũng không coi những người này là người thân của mình nữa.
Vì vậy lúc này Lạc Tú trầm mặt, đột nhiên anh đập đũa xuống bàn.
“Ầm!” Các món ăn trên bàn đều nhảy lên.
“Lạc Tú, cậu làm cái gì vậy?” Lạc Minh Thư bị nước canh bắn tung tóe lên người.
"Cô hai, tôi nhớ trước đó cô vay của ba tôi ba mươi vạn có đúng không? Số lẻ thì tôi không tính nữa."
"Cái đó sao có thể gọi là vay chứ?"
"Ba cậu là em trai của cô, cho chị gái tiền không phải là điều bình thường sao?"
"Hơn nữa không phải mọi người không biết tình hình gia đình chúng ta, em ba từng là người giàu nhất, giúp đỡ người chị này không phải là chuyện nên làm sao?"
“Vậy nói như cô, hiện tại làm chị gái như cô giúp em trai của mình không phải là chuyện nên làm sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Chuyện nào ra chuyện đấy, hai mươi vạn tệ là do ba cháu mượn cô!" Cô hai phản bác lại.
"Ồ? Ba tôi cho cô mượn thì là cho, còn cô cho ba tôi thì là vay sao?" Lạc Tú chế nhạo.
“Lạc Tú, tại sao cháu lại xen vào chuyện của người lớn chứ?” Lạc Đại Phú mắng Lạc Tú.
"Mọi người, nếu không phải vì ba, tôi sẽ không ngồi ăn cơm với các người."
“Một đống rác rưởi!” Lạc Tú tức giận.
“Lạc Tú, cậu nói cái gì?” Lạc Minh Thư lúc này đứng lên quát Lạc Tú.
"Điếc sao, tôi nói các người là một đống rác rưởi!"
"Cái gì mà người thân họ hàng chứ? Chỉ là một lũ lưu manh mê danh lợi, tranh đoạt quyền lực mà thôi!" Lạc Tú đã nhịn rất lâu.
Lúc này mới có thể nói ra hết tất cả.
“Thằng nhóc thối, được rồi, đừng nói nữa.” Ba Lạc tuy rất tức giận nhưng ông không muốn làm cho mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, vì vậy ông đã ra tay ngăn cảm Lạc Tú.
"Lạc Tú, đừng nghĩ cậu đến Thông Châu là giỏi, ở cái huyện Vĩnh Tế này, người có quyền lên tiếng là tôi và anh tôi!" Lạc Minh Thư trừng mắt với Lạc Tú rồi nói.
“Được, được rồi, đừng cãi nữa, tôi trả, cho dù phải bán nhà cũng sẽ trả.” Ba Lạc đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.
Ông tự hỏi mình đã làm gì với chị hai và anh cả mà chị hai lại nói như vậy.
Nhưng ông vừa nói xong thì “ầm!” một cái, cửa nhà Lạc Tú bị đá văng ra..