Tiên Vương Tái Xuất

chương 126: 126: xin lỗi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sức mạnh thực sự? Ý của ông là gì?” Trên mặt Lạc Tú hiện lên vẻ chế nhạo: “Đến tôi bây giờ cũng không dám nói là phong băng vạn dặm mà một người vừa mới bắt đầu nhập môn như ông lại dám vọng tưởng làm được điều đó ư?”

Lạc Tú vừa dứt lời, bấy giờ mọi người mới nhận ra lúc này một nửa ngọn núi đã bị đóng băng.

Bọn họ như đang ở Bắc Cực, khắp nơi đều là băng tuyết.

Chiếc đầu rồng cực lớn kia chậm rãi tới gần Trương đại sư, lúc này trong đầu ông ta như có tiếng sấm rền vang, sự sợ hãi trong mắt ông ta đã đạt đến cực điểm.

Lỗ mũi của đầu rồng phả ra một luồng khí trắng, khoảnh khắc đó trên lông mi của Trương đại sư lập tức phủ một tầng sương trắng.

“Quỳ xuống!”

“Hoặc là phải chết!” Giọng của Lạc Tú rất lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc gì, đây cũng không phải là câu nói đùa.

Trương đại sư run rẩy cúi người xuống, quỳ hai gối xuống nền đất, sau cùng ông ta còn chống hai tay xuống, dập đầu trên nền đất.

Ông ta là Trương đại sư được vạn người tung hô, là nhân vật được nhiều người sùng bái nhất ở tỉnh Hải Đông.

Nhưng bây giờ, để giữ được mạng sống, ông ta chỉ có thể quỳ dưới chân Lạc Tú như một con chó.

Bởi vì sức mạnh của đối phương nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Trương đại sư vốn tưởng rằng cùng lắm thì Lạc Tú chỉ là một tông sư mà thôi.

Nhưng đến tận bây giờ ông ta mới biết rõ anh hoàn toàn không phải là một tông sư.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ông ta là thần!

Trước mặt người ta, cái gọi là năng lực thật sự của ông ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi của trẻ con mà thôi.

Đối phương, là Người Thức Tỉnh!

Mà Thức Tỉnh là gì?

Là thứ mà với cái tuổi này của ông ta thì cả đời này đừng mong vọng tưởng được chạm tới.

Lạc Tú chẳng thèm liếc mắt nhìn Trương đại sư lấy một cái mà chỉ vung tay cho rồng băng lui xuống, lớp băng trên ngọn núi ở đằng sau cũng nhanh chóng tan ra.

Sau đó, Lạc Tú đi về phía Trương Phán Phán và Dương Minh Huy.

Lúc này hai người họ đã tỏ ra cực kỳ khiếp sợ Lạc Tú.

Thậm chí họ còn bất giác rụt cổ lại.

Lạc Tú mỉm cười, nhưng trong lòng lại là một nụ cười chua xót.

Đây cũng là lý do anh cố ý áp chế sức mạnh của mình.

Bởi vì một khi để lộ ra sức mạnh thực sự của bản thân, có lẽ anh sẽ rất khó hòa nhập với xã hội này và những con người này.

Anh sẽ trở thành một kẻ lạc loài.

Ngay cả những người bạn đồng hành từ nhỏ đến lớn, bây giờ cũng tỏ ra khiếp sợ anh, trong lòng họ đã có một sự khúc mắc đối với Lạc Tú.

Cảm giác xa cách này không phải là thứ Lạc Tú muốn có, vì sống lại một kiếp, anh muốn trải nghiệm và tận hưởng sự muôn màu muôn vẻ của thế giới này.

Giác tâm của anh vẫn chưa trọn vẹn hay viên mãn.

Anh muốn tôi luyện bản thân trong hồng trần và sải chân đến bước cuối cùng.

Bầu không khí có chút khó xử.

Bây giờ Dương Minh Huy và Trương Phán Phán quả thực hơi có chút sợ hãi Lạc Tú, sợ là sau này họ khó có thể tiếp tục làm bạn bè với nhau.

Dương Minh Huy nhìn Lạc Tú, có một loại cảm giác cực kỳ xa lạ.

Còn Trương Phán Phán lại cúi đầu, trước đây Lạc Tú đã từng nói nếu bọn họ gặp phải khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, anh có thể giúp bọn họ.

Khi đó Trương Phán Phán rất coi thường câu nói này của Lạc Tú, chẳng thèm để trong lòng, thậm chí cô ta còn coi đó là một câu nói đùa.

Dù sao Trương Phán Phán cũng nghĩ, dù là bản thân cô ta hay là những khó khăn mà cô ta gặp phải cũng không phải là điều mà một người bình thường như Lạc Tú có thể giải quyết được.

Nhưng đến bây giờ thì Trương Phán Phán mới nhận ra, có lẽ trong mắt Lạc Tú, những lời cô ta nói mới là trò đùa.

Trước mặt Lạc Tú, Trương Phán Phán và Dương Minh Huy mới là những người hết sức bình thường.

Thấy bầu không khí trở nên lúng túng, khó xử như vậy, Lạc Tú cũng không định nói gì với hai người họ nữa, anh quay đầu nhìn Trương đại sư.

”Sau này ông hãy đi theo tôi làm người hầu của tôi.”

“Xin chào chủ nhân.” Trương đại sư đã sống đến chừng này tuổi nên rất thức thời.

Ông ta vội vã dập đầu với Lạc Tú, thậm chí trong lòng ông ta còn thấy hơi vui mừng.

Dù sao có thể đi theo một Người Thức Tỉnh cũng là chuyện không phải muốn là có được.

Nếu phục vụ Lạc Tú tốt, anh tiện miệng chỉ bảo mình vài câu sẽ là một điều cực kỳ may mắn, ông ta thầm nghĩ.

Còn lý do vì sao Lạc Tú lại muốn thu nhận người hầu này là bởi vì, có những lúc và có những chuyện anh không tiện ra tay, vừa khéo có thể để ông ta thay mặt mình.

Dù sao đây là hiện thực, không phải phim ảnh, Lạc Tú sẽ không tự biến mình thành một tên ngốc như trong phim tự mình làm hết mọi việc đâu.

Sau đó đám phản diện sẽ nuôi một bầy tay sai đến gây phiền phức cho anh, anh cũng có thể “nuôi” vài “con”.

“Ông ở đâu tới thì cứ quay về đó đi, khi nào có việc gì tôi tự khắc sẽ tìm đến ông.” Lạc Tú xua tay, nói với Trương đại sư.

Ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lủi thủi xuống núi.

Thực ra Lạc Tú cũng chú ý đến cái giếng đó, anh cũng không hỏi Trương đại sư và Trương Phán Phán.

Không phải là anh biết rốt cuộc trong đó có những thứ gì, mà ngược lại, anh lại không thể kiểm tra xem rốt cuộc bên trong có gì, hơn nữa cỗ năng lượng lạnh lẽo đó cực kỳ đáng sợ.

Thậm chí nó có thể uy hiếp Lạc Tú của bây giờ.

Phải biết rằng, hiện giờ Lạc Tú đã là một sự tồn tại cực kỳ mạnh trên Trái Đất.

Dù sao Lạc Tú cũng đã thức tỉnh rồi, thế mà lúc này lại có thứ khiến anh cảm nhận được một chút uy hiếp, vậy thì bên trong giếng chắc chắn là thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Vì thế, để tránh có thêm nhiều rắc rối, Lạc Tú quyết định sẽ không cố tình chọc vào cái giếng đó.

Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nếu Lạc Tú muốn đi thì đối phương cũng không giữ lại được, nhưng Dương Minh Huy và Trương Phán Phán lại là chuyện khác.

Đây không phải điều mà Lạc Tú mong muốn, vì thế anh đã phớt lờ cái giếng đó.

Chỉ là anh biết, xem ra những truyền thuyết và lời đồn của thế hệ trước không phải là không có căn cứ.

Nếu sau này có cơ hội, Lạc Tú cũng muốn đi khám phá cái giếng đó.

“Đi thôi.” Lạc Tú bước xuống núi, gọi cả hai người Trương Phán Phán và Dương Minh Huy.

Hai người họ luôn duy trì khoảng cách với anh, không dám lại gần.

“Lạc Tú, xin lỗi cậu, tôi muốn gửi lời xin lỗi cho những lời tôi đã từng nói trước đó.” Cuối cùng, Trương Phán Phán đã lên tiếng lúc sắp tạm biệt nhau.

“Không sao, nhưng mong hai người hãy giữ bí mật về chuyện của tôi.”

Dương Minh Huy và Trương Phán Phán gật đầu lia lịa, nhưng Lạc Tú có thể nhìn ra bọn họ vẫn hơi có chút sợ hãi với anh.

Lạc Tú thở dài một tiếng, sau đó về nhà.

Nhìn theo bóng lưng của Lạc Tú, trên mặt Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều hiện lên vẻ vô cùng phức tạp.

Có lẽ bọn họ đã là người của hai thế giới khác nhau.

Trong mắt bọn họ, đó là sức mạnh vượt qua thế tục, nhưng ở trước mặt Lạc Tú thì nó chẳng là gì cả.

“Haizzz, thôi bỏ đi, cậu ta và chúng ta không phải người của cùng một thế giới.” Dương Minh Huy thở dài nói.

Lạc Tú về nhà, vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng ba Lạc: “Hừ, thằng oắt con, tìm thấy Minh Huy chưa?”

“Rồi ạ.” Khoảnh khắc này Lạc Tú mới nhận ra ba mình vẫn là tốt nhất.

Dù anh có trở thành thứ gì thì dường như ba anh cũng sẽ không thấy kỳ lạ.

Một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Lạc Tú vừa mới tỉnh dậy đã thấy ba mình ngồi trong phòng khách với vẻ mặt u ám.

Đối diện là một người đàn ông trung niên đeo kính, trông có vẻ rất lịch sự và nho nhã.

“Tình hình là như vậy, chỉ có năm mươi vạn thôi, nhưng tôi hi vọng là ông có thể đồng ý.” Người đàn ông đó đẩy gọng kính trên mặt.

“Năm mươi vạn? Chỉ riêng cái xưởng đó ít nhất cũng đã đáng giá một trăm vạn rồi.” ba Lạc cau mày đáp.

“Nhưng đây là trưng dụng, bồi thường cho ông đã là quá lắm rồi, chẳng lẽ ông còn muốn làm hộ bị cưỡng chế vì không chịu di dời?” Người đàn ông đeo kính kia hơi ra vẻ ngạo mạn.

“Trưng dụng?” Lạc Tú bước ra, cười khẩy một tiếng.

“Tôi cho ông ba phút! Cút!” Lạc Tú không hề khách khí một chút nào, trực tiếp đuổi người luôn.

Đối phương không phải người của chính phủ, chỉ là một người đại diện của bên khai phá phát triển mà thôi, thế mà còn dám nhắc đến hai chữ “trưng dụng”?

“Anh bạn trẻ à, tốt nhất là cậu nên nói năng ý tứ một chút, tôi là người của tập đoàn Hồng Nghiệp đấy.” Người đàn ông đeo kính nọ có vẻ khá tự tin.

Ba Lạc vừa nghe đến bốn chữ “tập đoàn Hồng Nghiệp” liền biến sắc.

Tập đoàn Hồng Nghiệp là một tập đoàn lớn nhất của huyện Vĩnh Tế, trong tay bọn họ không chỉ có nhiều công xưởng, nhà máy mà họ còn kinh doanh cả bất động sản, thậm chí còn hoạt động kinh doanh sang cả New Jersey.

Đây chỉ là bề ngoài, đằng sau một thủ đoạn, mánh khóe mờ ám ở huyện Vĩnh Tế cũng là do tập đoàn Hồng Nghiệp động tay vào.

Nghe nói dưới trướng của chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp Dương Đào có hơn ba trăm người.

Theo một ý nghĩa nào đó thì Dương Đào chính là “đại ca” của huyện Vĩnh Tế.

Mấy năm nay, huyện Vĩnh Tế cũng đang dần chuyển mình do nhận được sự hỗ trợ của các chính sách của nhà nước.

Tất cả những sự cải tạo và thay đổi đều do tập đoàn Hồng Nghiệp quản lý.

Tất nhiên, cũng có một số trường hợp từ chối phá dỡ vì không thỏa thuận được mức giá đền bù.

Ba Lạc nhớ nghiêm trọng nhất chính là sự cố phá dỡ vào năm ngoái.

Khi đó, một nhà máy không đồng ý việc phá dỡ, cuối cùng người của tập đoàn Hồng Nghiệp đã lái máy xúc đến để tiến hành cưỡng chế phá dỡ, còn gây chết người.

Nghe nói lúc ấy có hơn năm mươi người xông vào nhà máy cầm gậy đánh người, rất nhiều công nhân trong nhà máy bị thương, có hai người bị thương nặng rồi qua đời trên đường đưa đến bệnh viện.

Nhưng quan hệ của tập đoàn Hồng Nghiệp rất cứng, bồi thường một chút tiền là mọi chuyện coi như xong.

Ba Lạc không ngờ lần này tập đoàn Hồng Nghiệp lại nhằm vào bọn họ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio