“A lô, bây giờ cô đang ở đâu? Đến làm giúp tôi một chuyện, đúng rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Lạc Tú gửi địa chỉ qua rồi không nói gì cả.
“Hừ, Thục Phi à, cô tìm được tên bạn trai đầu óc bệnh hoạn rồi.” Hồ Mỹ Kim khinh thường nói, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Những người khác nối đuôi nhau mà đi.
Còn Trương Thục Phi thì bực bội ấm ức ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài.
Lạc Tú đã khiến cô ta quá thất vọng rồi, có thể nói là vô cùng thất vọng, không ngờ chỉ sau nửa năm không gặp, người mà cô ta quen biết lại trở nên như thế này.
Hay đây mới chính là con người thật của Lạc Tú?
Sau khi mọi người rời đi, Trương Thục Phi mới bước vào văn phòng.
“Lạc Tú, anh có ý gì?” Trương Thục Phi quát lớn nói.
“Ý gì là ý gì?”
“Anh chê em chưa đủ mất mặt hay sao? Tối hôm qua vì anh mà em với ba mẹ đã cãi nhau, hôm nay lại vì anh mà em bị đồng nghiệp chê cười ở căn tin.”
“Lạc Tú, nhà anh nghèo nên có thể người ta hơi coi thường anh, cho rằng anh không xứng với em, nhưng anh càng sĩ diện thì mọi người lại càng coi thường anh.
Không phải em giới thiệu anh vào công ty là để anh khiến em mất mặt đâu.”
“Anh làm gì mà khiến em mất mặt chứ?” Lạc Tú xoè tay ra.
“Anh ăn mặc tử tế đến làm việc không được sao?”
“Còn vừa rồi anh nói cái gì hả, anh cho rằng anh là ai? Người khác không biết rõ nhưng em còn không rõ sao? Anh có thể gọi đến đây một ngôi sao ư?”
“Lạc Tú, hãy đối diện với sự thật đi.
Em không hiểu tại sao nhưng anh đã khiến em quá thất vọng rồi, em không ngờ anh lại trở thành một người như vậy, chỉ thích sĩ diện.
Anh xem bây giờ mọi người đều nghĩ em tìm được một người bạn trai bị thần kinh rồi.”
“Không phải em cũng nghĩ như vậy đó chứ?” Lạc Tú lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Mặc dù Trương Thục Phi và anh đứng cãi nhau ở cửa nhưng Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh.
Những lời này khiến Trương Thục Phi im bặt, sau đó cô ta đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Còn Trương Định đi bộ đến khu vực hút thuốc của công ty thì tình cờ gặp nhân viên bảo vệ.
“Sao thế anh Trương? Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Nhân viên bảo vệ chào hỏi và tiện tay đưa một điếu thuốc cho anh ta.
“Ha ha, thật ra có một tên ngốc mới đến công ty, còn nói với tôi là sẽ mời một ngôi sao đến đây.” Trương Định nhận lấy điếu thuốc của bảo vệ.
“Ha ha ha, anh Trương à, tên đó không đi kiểm tra sức khỏe trước khi vào làm việc à? Chắc là bệnh thần kinh quá.”
“Tôi cũng nói như vậy đấy.”
“Được rồi, tôi đi làm việc đây.” Nói chuyện phiếm được vài câu thì Trương Định đi vào, bảo vệ cũng đi ra ngoài canh cửa.
Khi nhân viên bảo vệ đi ra ngoài được một lát thì một chiếc xe sang trọng dừng ở cửa, nhân viên bảo vệ ra lệnh cho xe dừng, sau đó một người xuống xe.
Lam Thục Đoan đeo kính râm, mặc một chiếc quần bò sáng màu khiến cặp đùi thẳng tắp và thon thả của cô ấy trông càng mảnh mai hơn.
“Xin chào, cho hỏi cô đang tìm ai vậy?” Bảo vệ không nhận ra cô ấy vì cặp kính râm kia.
Lam Thục Đoan tháo kính râm ra, rồi nói.
“Xin chào, tôi muốn tìm Lạc Tú.”
“Cô, cô, cô là Lam Thục Đoan hả? Cô chính là người diễn vai công chúa trong phim Thiên Vực Kỳ Duyên phải không?” Nhân viên bảo vệ sửng sốt.
Lam Thục Đoan nổi tiếng đến mức nào chứ, chỉ cần nhìn vào các quảng cáo, phim truyền hình, phim điện ảnh và hai chương trình giải trí nổi tiếng trên ti vi gần đây là biết cô ấy nổi tiếng như thế nào.
Đây thực sự là một ngôi sao lớn, một tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng.
Một ngôi sao lớn có thương hiệu, ngôi sao hạng nhất.
Chỉ e rằng cả đời này tên bảo vệ cũng chưa được tận mắt nhìn thấy con người thật của Lam Thục Đoan, cho nên trong khoảng thời gian ngắn đã kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Thục Đoan, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không? Tôi chính là fan hâm mộ trung thành của cô đấy.” Nhân viên bảo vệ rất kích động.
“Hay là để lát nữa tôi đi ra sẽ ký cho vậy, tôi đến đây là tìm Lạc Tú để bàn công chuyện.” Lam Thục Đoan nhắc nhở.
Thật ra Lam Thục Đoan cũng không ngờ rằng tên Lạc Tú lạnh lùng đó sẽ chủ động đến tìm mình, hơn nữa bởi vì sự việc tối hôm qua mà Lam Thục Đoan vẫn ở nhà không dám ra ngoài.
Cũng may nơi ở của Lam Thục Đoan cách nơi này không xa lắm.
Khi Lạc Tú gọi điện thoại cho cô ấy, Lam Thục Đoan vội thay quần áo rồi tới đây ngay.
“Được được được, để tôi đưa cô vào, để tôi đưa cô vào.”
“Mọi người đến đây xem này, ngôi sao lớn Lam Thục Đoan đến rồi.” Nhân viên bảo vệ hét lên.
Lập tức đám đông kéo đến.
Đối với dân văn phòng mà nói, họ rất ít có cơ hội gặp gỡ những ngôi sao màn bạc, hơn nữa trong đó lại có rất nhiều người là fan hâm mộ của Lam Thục Đoan.
Thế là họ thi nhau đồng loạt chụp ảnh và quay video.
“Thế nào hả anh Lạc? Khi nào thì ngôi sao lớn của anh mới tới đây?” Lúc này Trương Định vẫn ở trong phòng kinh doanh.
Đột nhiên, anh ta thấy bên ngoài ồn ào nên đã đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Lam Thục Đoan bị mọi người vây quanh.
Dù sao đó cũng là người nổi tiếng, khi cô ấy đứng trong đám đông thì như chim hạc lạc giữa bầy gà.
Chết tiệt, đúng là đến thật hả?
Trương Định không thể tin, Hồ Mỹ Kim cũng không tin, ngay cả Trương Thục Phi cũng không tin.
Nằm mơ, nhất định là đang mơ, làm sao có thể chứ?
“Xin hỏi Lạc Tú có ở đây không?” Mãi cho đến khi Lam Thục Đoan hỏi Trương Định thì anh ta mới hoàn hồn trở lại.
“Có.”
“Vào đây tán gẫu đi.” Lạc Tú đã đứng ở cửa văn phòng kinh doanh và chào Lam Thục Đoan.
Lam Thục Đoan bước vào, Trương Định định đi theo nhưng cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều không còn tâm tư để làm việc, tất cả đều đứng ở cửa chờ.
Vừa rồi mọi người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong cuộc họp.
Không ai nghĩ rằng Lạc Tú có thể mời đến một ngôi sao.
Bây giờ Lạc Tú không chỉ mời đến một ngôi sao mà còn là một ngôi sao lớn nữa.
Chết tiệt, hôm nay đúng là gặp ma rồi.
Trương Định không thể tin được, Hồ Mỹ Kim và Lý Tuyết cũng vậy.
Trương Thục Phi càng không thể tin được, Lạc Tú mới chỉ đến Tân Châu được một ngày, tại sao anh lại có thể quen biết được với Lam Thục Đoan chứ?
Phải biết rằng ngay cả phú nhị đại như Trương Định cũng không thể quen biết với những ngôi sao lớn như Lam Thục Đoan!
Tại sao tên nhóc Lạc Tú nghèo kiết xác lại quen biết được với người như thế chứ?
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.
Sau này cô sẽ làm người đại diện giúp công ty chúng tôi.”
“Giá cả thế nào đây?”
“Anh hứa với tôi một điều kiện thì sẽ được miễn phí.” Lam Thục Đoan cười ranh mãnh.
“Chuyện gì?” Lạc Tú hỏi.
“Tôi mời anh ăn cơm, anh không được từ chối.” Lam Thục Đoan mỉm cười, cô ấy đã biết Lạc Tú không phải người thường.
Đổi lại nếu là một người bình thường, đừng nói từ chối, e rằng họ sẽ cố gắng hết sức để mời Lam Thục Đoan đi ăn cho bằng được.
Nhưng đối với Lạc Tú thì ngược lại, bởi vì cô ấy chắc chắn biết rằng lai lịch của Lạc Tú không hề nhỏ, anh đã giết người mà cảnh sát vẫn không tìm đến anh thì không cần nghĩ cũng biết rồi.
“Thành giao.” Lạc Tú cũng không từ chối, mà dứt khoát đồng ý ngay.
Bước ra khỏi cửa, Lạc Tú đứng dậy tiễn.
“Làm sao có thể chứ?” Trương Định vẫn không thể tin được, tên nhóc con này thật sự có thể mời đến một ngôi sao ư?
Lam Thục Đoan rất đẹp, đó là kiểu đẹp từ trong ra ngoài, là kiểu đẹp mà ai cũng thích.
Mặc dù Trương Thục Phi cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là trong mắt người thường mà thôi, nếu so với Lam Thục Đoan thì Trương Thục Phi thua xa.
Không hiểu sao lúc này nhìn thấy Lạc Tú và Lam Thục Đoan đang đứng cùng nhau thì Trương Thục Phi lại thấy dâng lên nỗi ghen tuông vô cớ.
“Hừ, không biết đã dùng cách gì để lừa gạt người ta đây?” Hồ Mỹ Kim bắt đầu già mồm át lẽ phải nói.
Nhưng họ chỉ dám nói nhỏ.
Bởi vì cho đến bây giờ, họ không thể tin rằng Lạc Tú đã thực sự mời đến được một ngôi sao.
Nhìn thấy Lạc Tú và Lam Thục Đoan đi cùng nhau, đám người Trương Định vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nóng bừng bừng.
Dù sao trước đó họ đã chắc chắn rằng Lạc Tú không thể làm được, bây giờ, ngay cả khi họ không tin đi chăng nữa thì sự thật đã diễn ra trước mặt họ rồi.
Trương Định cay đắng nhìn Lam Thục Đoan đang rời đi, rồi nhìn Lạc Tú mà siết chặt nắm tay trong vô thức.
Tuyệt đối không thể để thằng oắt con này ở lại công ty được, phải kiếm cớ đuổi nó đi thôi.
Vừa đến đã tát vào mặt của người làm quản lý như anh ta, mà còn tát thật mạnh nữa chứ.
“Anh Định, tìm lý do để đuổi tên oắt con này đi?” Hồ Mỹ Kim cũng sáp lại nói, hiện giờ cô ta cũng không thể nhịn được nữa.
“Ừ.”.