Ngay khi Lạc Tú nói những lời này, hiện trường trở nên xấu hổ đến cực hạn.
Mặt ông lão lập tức đỏ bừng.
"Tiểu Lạc, cậu đang nói cái gì vậy? Những lời vừa rồi của ông nội Tư đều là lời nói khi tức giận.
Không thể coi là thật, không thể coi là thật." Lúc này Lạc Tú Quyên cười gượng nói.
Nói đùa à, dù thế nào cũng không thể để hai cha con này rời khỏi nhà họ Lạc.
Dù sao bây giờ người ta cũng đã trở thành cây đại thụ, có cây to này thì sau này ai cũng có thể được thơm lây.
Nhưng Lạc Tú cũng không cười.
“Nếu vừa rồi đã nói ra miệng rồi thì cứ làm như vậy đi.” Ba Lạc cũng thở dài một tiếng.
Ông thật sự thất vọng với những thân thích này của mình rồi.
Lúc tốt hơn bạn thì cúi đầu khinh thường bạn.
Lúc bạn tốt hơn họ thì lại a dua nịnh hót bạn!
Hà cớ gì?
Tình thân kiểu này thà chặt đứt còn hơn.
“Thằng ba, chẳng lẽ cháu thật sự muốn rời khỏi nhà họ Lạc ư?” Lúc này, ông cụ đã không còn thái độ khó chịu khi nhìn ba Lạc như trước đó nữa.
Dù sao bây giờ ba Lạc hoặc Lạc Tú đã có thể quyết định tồn tại thịnh vượng của nhà họ Lạc!
“Nói cũng đã nói, không có lý nào rút lại được!” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Sau đó, anh bỗng nhiên nâng cánh tay lên, đánh mạnh năm ngón tay về phía cuốn gia phả.
Tiếp theo nắm chặt lại.
Cuốn gia phả đó lập tức bắn thẳng vào trong tay Lạc Tú.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Tô Bửu Điền không khỏi giật giật khóe mắt.
Lạc Tú này quả nhiên không phải người bình thường.
Nếu đặt trong quá khứ, chiêu thức ấy có lẽ đủ khiến nhiều người phải kinh hãi.
Còn Lạc Tú mở cuốn gia phả ra, nắm một trang trong đó, sau đó "roạt" một tiếng trước mặt mọi người, trực tiếp xé trang đó ra.
Vết rách này đại biểu cho việc cha con Lạc Tú đã hoàn toàn phân rõ quan hệ với nhà họ Lạc, hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lạc.
Cũng hoàn toàn xé rách da mặt với nhóm người này.
"Em ba, em thật sự không cân nhắc nữa sao?"
"Thằng ba, cháu thật sự muốn vậy ư?"
Lạc Đại Phú và ông cụ gần như lên tiếng cùng lúc.
"Không có gì phải cân nhắc nữa cả.
Cây lớn nhà họ Lục này không chứa nổi hai cha con chúng tôi, cũng coi thường cha con chúng tôi.
Một khi đã như vậy, hai cha con chúng tôi rời đi cũng phải!" Lúc này, mấy câu nói này của ba Lạc giống như một cái tát vô cùng tàn nhẫn đánh vào mặt mọi người.
Coi thường cha con họ?
Nhà họ Lạc có tư cách gì mà coi thường cha con nhà họ?
Nhà họ Lạc lẽ ra có thể rực rỡ, tương lai có thể có tiền đồ vô tận, nhưng lại bị chính tay bọn họ hủy hoại rồi.
“Nếu đã không phải thân thích thì có mấy món nợ cũng nên tính toán rồi.” Lạc Tú đột nhiên cười khẩy một tiếng.
Anh đột ngột quay đầu lại nhìn Dương Đào.
Nhất thời khiến Dương Đào sợ tới mức rụt cổ lại.
"Tôi nói rồi, đó là một lời cảnh cáo, nhưng anh lại cố tình không nghe."
Lạc Tú vừa điểm ra, cánh tay của Dương Đào trực tiếp nổ tung, sau đó cả người trực tiếp nổ tung!
Tức thì khiến mọi người toàn trường được một phen kinh hoàng!
Trực tiếp khiến bọn họ sợ đến mức không dám nói một lời nào.
Như thế này quá đáng sợ rồi.
Sau đó, Lạc Tú nhìn về phía Lạc Viễn Phi.
“Mày muốn làm gì?” Lạc Viễn Phi bị dọa lui về phía sau, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Nhưng Lạc Tú đột nhiên giơ chân dẫm đất, hai đầu gối Lạc Viễn Phi bỗng chốc nổ tung, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lạc Tú.
"Anh nên cảm thấy may mắn, anh họ Lạc, cho nên tôi không thể giết anh!"
Nhưng chân của Lạc Viễn Phi khẳng định là tàn phế rồi, kỳ thật có đôi khi thà chết còn hơn sống thế này!
“Đi thôi, ba.” Lạc Tú dắt ba Lạc rời đi.
Không ai dám ngăn cản Lạc Tú!
Khi ra tới cửa, Lạc Tú đột nhiên quay đầu lại nói.
"Lạc Viễn Phi, tôi quên nói cho anh biết, Lạc Tú tôi còn có một cái tên khác!"
"Lạc Vô Cực!"
Vô Cực Tiên Tôn, Lạc Vô Cực!
Đây là một cái tên sẽ làm dậy lên sóng gió ngập trời trong giới tu tiên! Đây là một cái tên sẽ làm rung chuyển giới tu tiên!
Nhìn Lạc Tú rời đi, trên dưới toàn bộ nhà họ Lạc toàn một mảnh mây đen u ám.
Một lễ tế tổ đang êm đẹp, một nhà họ Lạc đang yên lành lại thành ra như thế này.
Mà Lạc Tú vừa mới rời đi, còn có một làn sóng lớn cảnh sát ập đến và bắt Lạc Viễn Phi, Lạc Minh Thư, thậm chí cả Lạc Đại Phú đi.
Cũng đã phạm tội rồi, vị trí sở trưởng kia sao có thể vẫn là của bọn họ được?
Bao che tội phạm, lạm dụng chức quyền, v.v..., lúc này không vào tù đeo số ngồi xổm là không thể rồi.
Mọi người đến nhà Lạc Tú chỉ là một bữa cơm rau dưa đơn giản, nhưng bất luận là Lưu Đức Kiên hay là Tô Bửu Điền đều cảm thấy đó là điều nên làm.
Sau khi ăn xong, Lưu Đức Kiên và Tô Bửu Điền hàn huyên vài câu đơn giản liền chuẩn bị đi về.
Mà Tô Bửu Điền còn nhắc nhở Lạc Tú rằng còn khoảng một tháng nữa phải đi thành phố Hải Đông rồi.
Đó là tỉnh lỵ của tỉnh Hải Đông, Học viện Quân sự Kinh Nam cũng ở đó.
Trái lại lúc này Lưu Đức Kiên nhắc nhở Lạc Tú.
"Lạc gia, gần đây có người của Bát Cực Môn gì đó đến Thông Châu.
Có vẻ như đang tìm cậu, tốt nhất cậu nên chuẩn bị sẵn sàng!"
Lạc Tú khẽ cau mày, đối phương lại nhanh như vậy à?
Tuy nhiên Lạc Tú cũng không lo lắng.
Nếu đối phương dính vào, anh không ngại khiến cho đối phương không thể quay trở lại.
Bên này mới vừa đi, bên kia Lạc Tú liền nhận được điện thoại của Vương Phi.
"Lạc ca, có chút phiền phức rồi.
Lần trước không phải cậu đánh sếp tổng của công ty truyền thông kia đó sao?"
"Bây giờ ông ta cầm lấy nhược điểm của cậu không thả rồi.
Lần trước cậu huyên náo ở trung tâm thành phố vừa vặn bị ông ta chụp được.
Bây giờ họ đe dọa chúng ta là sẽ đưa đoạn phim đó lên mạng, nói rằng ông chủ của Vịnh Bàn Long là thế lực tà ác!"
Lần trước Lạc Tú đã gây ầm ĩ quá lớn ở trung tâm thành phố, đặc biệt là khi Lạc Tú ra ngoài một mình, cảnh nhiều người chỉnh tề ngay ngắn đứng ở hai bên đã bị chụp được.
Nếu nó thực sự được đăng lên mạng.
Thế này thì ai dám mua nhà ở Vịnh Bàn Long nữa?
"Họ nói nếu cho họ năm trăm triệu..."
“Bảo bọn chúng đăng đi, tôi cũng sắp trở về Thông Châu rồi.
Xem ra tôi không ở Thông Châu, có một số người lại muốn lật trời.” Lạc Tú cười gằn một tiếng.
Lạc Vô Cực anh chưa từng bị ai uy hiếp!
“Sao? Có rắc rối gì à?” Ba Lạc vừa dọn dẹp bát đĩa vừa hỏi.
“Không có, đều là chuyện nhỏ thôi.
Nhưng ba à, ba có gì muốn nói với con không?” Lạc Tú hỏi.
Kể từ khi Lạc Tú được sinh ra và có trí nhớ, dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ của mình.
Lạc Tú cảm thấy lần này, ba anh cũng nên nói một số việc cho anh biết rồi chăng.
Ba Lạc buông bát đĩa xuống, nhàn nhạt thở dài một tiếng.
“Con vẫn luôn tò mò về chuyện mẹ của con phải không?” Ba Lạc đột nhiên chủ động nói.
Mà Lạc Tú cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên ba Lạc chủ động nhắc đến chuyện của mẹ anh trước mặt Lạc Tú.
Từ khi còn nhỏ, Lạc Tú chưa từng gặp mẹ của mình.
Mà mỗi khi nhắc đến mẹ, ba Lạc lại ấp a ấp úng mà đáp cho có lệ.
Đây vẫn là lần đầu tiên ba Lạc chủ động nhắc đến mẹ anh.
“Trước kia không nói cho con biết là vì cho rằng nói cho con biết sẽ hại con.
Hơn nữa ba cũng nghĩ chuyện này có khả năng cũng chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng cả đời này rồi." Ba Lạc nói, khóe mắt ươn ướt.
Lạc Tú thì nhướng mày.
Sẽ hại đến mình?
Chẳng lẽ mẹ mình không phải là một người bình thường?
"Hôm nay thấy con có tiền đồ rồi, trở thành tổng giáo quan của học viện quân sự, vậy cũng có thể nói cho con biết chuyện này rồi.
Nhưng con hứa với ba, với năng lực hiện tại của con, con vẫn chưa thể đi gặp bà ấy!"
Lời này của ba Lạc khiến lông mày của Lạc Tú lại nhướng lên.
Tổng giáo quan học viện quân sự đã là có cấp hiệu rồi, thậm chí anh có quan hệ xem như cấp tướng cả rồi.
Nhưng cho dù là thân phận này thì cũng không thể đi tìm mẹ của mình được, vậy rốt cuộc mẹ của mình có lai lịch gì đây?.