Vừa nói ra câu này, nhất thời mọi người xung quanh đều ngẩn ra.
Cái tên ngu ngốc này, không nhìn ra mọi người đang giúp Dương Thiếu Thiên xuống thang hay sao?
Lúc này rồi mà anh còn cắn mãi không tha, thật sự muốn đắc tội chết với Dương Thiếu Thiên à?
Trước không nói đến những thứ khác, chỉ nói nhà họ Dương và nhà họ Hạ cũng không thể nào so với nhau được.
Nếu nhà họ Dương người ta mà gây khó dễ cho nhà họ Hạ thì nhà họ Hạ hoàn toàn không chịu được.
Lúc này rồi mà còn không biết đường thu tay về, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Muốn nhà họ Dương hoàn toàn trở mặt gây sự hay sao?
“Thật sự muốn chơi đến cùng ấy hả?” Dương Thiếu Thiên cũng lên tiếng, dù sao nhiều người như vậy, trong cảnh tượng lớn thế này, nếu như lột sạch đồ đi ra ngoài vậy thì đúng là mất hết mặt mũi của gia đình.
Nhưng Lạc Tú lại không hề có ý muốn buông tha.
“Dám cược dám nhận thua.”
“Anh?”
“Lạc Tú, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ta là cậu cả nhà họ Dương, Dương Thiếu Thiên đó.”
“Nhà họ Hạ chúng tôi còn có % cổ phần thế chấp trong tay nhà họ Dương, hơn nữa tôi vẫn luôn thỉnh cầu Thiếu Thiên trợ giúp nhà họ Hạ tôi thêm năm trăm triệu vốn đầu tư, anh cứ phải đắc tội với Thiếu Thiên hay sao?”
“Anh cứ phải kết thù kết oán với Thiếu Thiên đúng không?” Hạ Hân Hân giận dữ hét lên.
“Anh có biết đối với nhà họ Hạ tô, khoản đầu tư năm trăm triệu kia chính là ngọn cỏ cứu mạng trong lúc nguy cấp hay không?” Hạ Hân Hân quá thất vọng với Lạc Tú.
Lẽ nào chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà anh mặc kệ nhà họ Hạ sống chết ra sao ư?
Lẽ nào chỉ vì trút giận mà anh hoàn toàn đắc tội chết với nhà họ Dương?
“Bây giờ anh đi xin lỗi cùng với tôi vẫn còn kịp đấy.”
Khóe miệng Dương Thiếu Thiên xẹt qua một tia giễu cợt, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, khinh bỉ nhìn Lạc Tú.
Cho dù tôi thua thì đã sao?
Anh dám bắt tôi cởi quần áo không?
Tôi mà thắng thì anh bắt buộc phải cởi rồi sau đó bị tôi sỉ nhục.
Nhưng mà tôi thua thì chưa chắc anh đã dám thật sự bắt tôi cởi đồ.
Tất cả mọi người đều đang cười khẩy nhìn Lạc Tú, đây là do Lạc Tú tự chuốc lấy.
Dám thách thức con nhà giàu thì nhận lại kết cục như vậy đấy.
“Cởi đi.” Lạc Tú vừa mới dứt lời thì Hạ Hân Hân cũng tức đến nỗi bật khóc.
Tại sao, tại sao?
Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Cứ phải đi chọc vào chỗ phiền toái như vậy sao?
“Anh bạn à, nể mặt tôi, tốt nhất là anh nên thu hồi lại câu anh vừa mới nói, phải biết thầy tôi là ai, phải biết sư gia của tôi Trương đại sư là nhân vật nào, còn Thiếu Thiên cũng là bạn tôi.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Vương Giai Giai cũng không dám tiếp lời, bởi vì đối phương đã nhắc đến Trương đại sư thì phải nể mặt, dù không nể thì cũng phải nể.
Ở Hải Đông này không có ai, không có bất kì ai dám đắc tội với Trương đại sư.
Cho dù địa vị của anh có cao thế nào đi nữa, gia đình giàu có thế nào cũng như vậy.
“Nể mặt cậu?” Lạc Tú lại bị làm cho tức đến bật cười.
“Cậu là cái thá gì mà tôi phải nể mặt cậu?”
“Chưa nói tới cậu, cho dù là sư gia Trương đại sư của cậu đến đây, cậu hỏi thử ông ta xem ông ta có dám nhắc tới chuyện nể mặt ông ta trước mặt tôi không?” Lạc Tú lạnh giọng nói.
“Anh dám sỉ nhục sư gia của tôi?” Sắc mặt Triệu Nguyên Khôn biến đổi.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt Hạ Hân Hân lập tức xám xịt như tro tàn.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Ngay cả Trương đại sư mà Lạc Tú cũng đắc tội.
“Anh quá ngông cuồng rồi đấy, cho dù là ba tôi cũng không dám ăn nói như vậy.” Một tên nhà giàu đứng ra mở miệng nói.
“Này thằng kia, lời vừa rồi của anh đã gây họa lớn cho anh rồi đấy.”
“Được, rất tốt.” Triệu Nguyên Khôn cũng bị lời này của Lạc Tú làm cho tức đến bật cười, nghiêm giọng lên tiếng.
“Nếu cậu không tin thì có thể gọi ông ta đến đây thử xem.” Lạc Tú không thèm để ý chút nào.
“Được, mấy câu này của anh tôi sẽ đích thân truyền đạt lại, hi vọng anh đừng có hối hận.” Triệu Nguyên Khôn hung hãn nói.
Cậu ta làm gì có khả năng gọi sư gia của mình qua đây chứ?
Nhưng mà những lời ngày hôm nay cậu ta nhất định sẽ truyền đạt lại.
Đến lúc đó cậu ta muốn xem xem Lạc Tú có thể chịu được lửa giận của sư gia Trương đại sư cậu ta hay không.
“Cởi đi, nếu không thì tôi mời vệ sĩ nhà họ Vương tới giúp anh nhé?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Còn Hạ Hân Hân sợ hãi tới mức trực tiếp ngã nhào trên đất.
“Tại sao anh lại phải liên lụy đến nhà họ Hạ chứ?”
"Liên lụy?"
“Nhà họ Hạ mà xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm.” Lạc Tú khẽ cười nói.
“Anh chịu trách nhiệm, trách nhiệm này anh có gánh nổi không?” Hạ Hân Hân cười khổ nói, tràn đầy ý hối hận công kích.
Đáng ra cô ta nên đi một mình, tốt nhất là lúc bắt đầu nên đuổi Lạc Tú đi, lại càng không nên đi cùng với Lạc Tú tới bữa tiệc này.
Hôm nay thế này đồng nghĩa với việc rước lấy đại họa ngút trời cho nhà họ Hạ.
“Được, tôi nhớ mối thù hôm nay rồi.” Dương Thiếu Thiên vừa nói vừa cởi quần áo.
Mãi tới cuối cùng thật sự đã cởi sạch quần áo ra, có điều có rất nhiều cô gái đã quay người đi, còn rất nhiều phái nam tự động vây quanh lại một chỗ, che chắn cho Dương Thiếu Thiên ở giữa.
Mặc dù không để cho Dương Thiếu Thiên thật sự trần truồng chạy ra ngoài nhưng mà Dương Thiếu Thiên đã tức giận đến mức run lẩy bẩy.
Chuyện này chắc chắn đã kết mối thù giữa nhà họ Dương và Lạc Tú.
Trong một bữa tiệc lớn như vậy, Dương Thiếu Thiên lại mất sạch mặt mũi thế này, e rằng chuyện này sẽ nhanh chóng bị đồn đại ra ngoài.
Đường đường là cậu cả nhà họ Dương, vậy mà lại thua sạch đến cả cái chun quần cũng mất, đây tuyệt đối là một tin tức ăn khách, cũng là một sự sỉ nhục tột cùng.
Có thể tưởng tượng được, tiếp theo đây nhà họ Dương nhất định sẽ ra tay, hơn nữa còn là hành động lớn.
Dẫu sau đại thiếu gia nhà mình bị người ta sỉ nhục như vậy, kiểu gì cũng phải vớt vát lại mặt mũi này.
“Anh cứ đợi đó cho tôi.” Lúc rời đi Dương Thiếu Thiên để lại một câu độc ác như vậy, cả đám người vây quanh anh ta để anh ta rời đi.
Nhưng mà trên đường gặp phải những người không biết đã nhìn thấy rồi, nhất thời mọi người đều bàn luận sôi nổi khiến cho Dương Thiếu Thiên xấu hổ đỏ bừng mặt, tức tốc chạy nhanh đi.
Sở Vân Hào siết chặt nắm đấm, lần này không thành công, có điều không sao cả.
Ngay cả nhà họ Dương mà Lạc Tú cũng đắc tội, bốn nhà bá chủ lớn giàu có ở Hải Đông, Lạc Tú đã đắc tội với hai nhà.
Nên chuyện Lạc Tú bị giết chết chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nữa qua một đoạn thời gian nữa là đến lượt anh ta tiến vào Huyết Sát, đến lúc đó anh ta sẽ lợi dụng quan hệ chơi chết tên Lạc Tú này.
Mọi người lũ lượt rời đi, Hạ Hân Hân mất hồn mất vía liếc nhìn Lạc Tú, trong mắt tràn đầy thất vọng và chán ghét.
Cuối cùng Hạ Hân Hân cũng định rời đi một mình.
Đến lúc đi tới cửa, Vương Vận Vân cản Hạ Hân Hân lại.
“Em gái họ Hạ, tôi khuyên cô vẫn nên quay lại xin lỗi Lạc Gia đi, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
“Cảm ơn chị Vương có lòng tốt, nhưng mà không cần đâu.” Hạ Hân Hân bây giờ có một loại phiền não khó tả với Lạc Tú.
Hơn nữa dù anh có giỏi thế nào đi nữa, lẽ nào còn có thể so được với Dương Thiếu Thiên ư?
Dù sao nhà hào môn vẫn là nhà hào môn.
Nhìn theo bước chân Hạ Hân Hân rời đi, Vương Vận Vân không khỏi thở dài một tiếng.
“Haiz, thân ở trong phúc mà không biết phúc, cơ hội tốt biết bao, hi vọng sau này cô sẽ không hối hận.”
Vương Vận Vân lắc đầu sau đó nhanh chóng đi về phía Lạc Tú, mang theo vẻ mặt mỉm cười nghênh đón anh.
“Lạc gia, nhà họ Vương chúng tôi tiếp đón không chu toàn, hi vọng chuyện vừa rồi không quấy rầy nhã hứng của Lạc Gia.”
“Anh là Lạc gia ư?” Vương Giai Giai ngây ngẩn, vừa rồi cô của cô ta chỉ bảo cô ta đi vào bên trong giúp đỡ, tôn trọng người này một chút, người này họ Lạc.
Nhưng Vương Giai Giai hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đối phương lại chính là Lạc gia.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết là anh, vừa rồi có chút chậm trễ.
Đúng rồi, anh có thể kí giúp tôi được không? Tôi là bạn của Chu Lị Lị, lúc gọi điện thoại cô ấy thường xuyên nhắc tới anh.” Vương Giai Giai vô cùng kích động, tựa như gặp được thần tượng của mình vậy.
Khó trách vừa rồi người ta lại tự tin như thế, bây giờ nghĩ lại, người ta là Lạc gia đó, có thể nào không tự tin được sao?
Sau một hồi khách sáo, nhà họ Vương lại tỏ vẻ tích cực lôi kéo Lạc Tú.
Tiếp đãi anh như khách quý vậy.
Cơm nước xong, Lạc Tú được đưa về.
Lúc sắp trở về nơi ở, Lạc Tú cầm điện thoại di động gọi cho ba Lạc.
Lần này anh đến đây là để báo đáp ân tình nhưng cũng phải có giới hạn, dù sao thì anh cũng không đến để chịu đựng cơn tức giận và ánh mắt coi thường của người khác..