Tiên Vương Tái Xuất

chương 282: 282: tôi tới để giết người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tự tìm cái chết!” Khi người đó nhìn thấy Lạc Tú dám đi về phía mình, liền cảm thấy bị khinh thường.

Hắn là thế hệ tông sư, ở chỗ của bọn họ, họ được vạn người ngưỡng mộ, làm sao lại có thể bị người trẻ tuổi khinh thường chứ?

Ngay lập tức, hắn tạo bàn tay thành nắm đấm, sau đó đấm ra, cú đấm này phảng phất có cảm giác mãnh hổ gầm trên núi, uy lực vô cùng.

Chỉ là một chàng trai trẻ, hắn có thể thổi bay người này bằng một cú đấm!

Nhưng sau đó, tất cả đều bị sốc, bởi vì Lạc Tú không né tránh, anh cũng tung một quyền lên để chào đón, một quyền rất bình thản công chính, đơn giản và khiêm tốn.

"Muốn chết à!"

"Bùm." Giống như một tiếng sét đánh, có một tiếng nổ chói tai vang lên.

Vào khoảnh khắc của đánh trúng cú đấm này, biểu hiện của người đàn ông kia thay đổi ngay lập tức.

"Chạy đi, hắn là…"

“Bang!” Kình khí bắn ra bốn phía, người kia trực tiếp hóa thành máu vụn đầy trời.

Lâm Hóa Long sững sờ và ngây người nhìn Lạc Tú.

Vừa rồi ông ta còn đang lo lắng thanh niên kia sẽ bị cú đấm của đối phương đánh nát, mất mạng vô ích, nhưng trong nháy mắt, đối thủ liền bị nổ tung.

Một cú đấm đánh nát tông sư ư?

Đây là?

Những người còn lại vẫn còn kinh ngạc và hoảng sợ, Lạc Tú cũng đã di chuyển.

Trong tích tắc, trước khi người đàn ông thứ hai kịp phản ứng, một quyền đã đánh vào ngực hắn ta.

Hắn ta lập tức nổ tung, bị kình khí đập nát.

Vào lúc này, Lâm Hóa Long và vị tông sư cuối cùng hoàn toàn bị sốc.

Người cuối cùng quay đầu bỏ chạy, bởi vì ngay cả một người mù cũng có thể thấy rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.

Lúc này hắn mới biết chính là cao thủ Hoa Hạ đã tới rồi, nếu không chạy, hôm nãy hắn sẽ không thể sống sót.

Mà vào lúc này, hắn làm sao dám khinh thường Lạc Tú, hắn chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lông tóc cả người như muốn dựng đứng!

Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, Lạc Tú còn nhanh hơn!

Gần như ngay khi hắn quay đầu, Lạc Tú đã đấm vào lưng hắn, và hắn không thể trốn thoát khỏi kết cục ngũ mã phanh thây.

Giờ khắc này, Lâm Hóa Long hoàn toàn chấn động.

Cho dù ông ta không bị thương, ông ta cũng không dám nói có thể thắng ba tông sư dễ dàng như vậy, huống chi là đánh chết mà không tốn sức!

Ba tông sư, mà chỉ cần ba quả đấm!

Lâm Hóa Long lúc này mới nhớ tới lời nói của Lạc Tú, hôm nay tôi nói muốn cứu ông, cho dù Diêm Vương có tới, ông cũng sẽ không chết.

Không phải người ta khoác lác, mà đó là sự thật.

Người ta thực sự có thực lực này.

Lâm Hóa Long không khỏi đỏ mặt khi nhớ ra mình vừa khiển trách người ra là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Hơn nữa tứ chi trước mặt đều tan nát, khắp nơi đều là máu thịt, cảnh tượng này khiến Lâm Hóa Long không dám nói một hồi lâu.

“Mấy con sâu cái kiến mà cũng dám đến Hoa Hạ giương oai sao?” Lạc Tú khinh thường nhìn đống thịt băm trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, Lâm Hóa Long kinh ngạc nói.

"Cậu, cậu là ai?"

“Lạc Vô Cực!” Lạc Tú vỗ tay, sau đó lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lâm Hóa Long.

Lâm Hóa Long vốn không hút thuốc, nhưng ông ta vẫn cầm lấy.

“Thảo nào, không hổ là có thần thông như vậy, lẽ ra tôi phải nghĩ ra sớm chứ.” Lâm Hóa Long cười khổ, trong lòng đột nhiên lĩnh ngộ ra.

“Hỏi thế hệ trẻ trên thế giới, ai có phong cách như vậy, cũng chỉ có Lạc Vô Cực ở Hoa Đông thôi.” Lâm Hóa Long cười cười.

“Giáo quan Lạc, vừa rồi thực sự xin lỗi, lời nói của tôi có chút không thích hợp, cũng là do lúc nãy cậu không nói sớm.” Lâm Hóa Long ngồi trên mặt đất, chạy lâu như vậy, ông ta cũng hơi mệt, bây giờ cuối cùng cũng có dũng khí thở ra.

Tuy nhiên, ông ta vẫn xin lỗi Lạc Tú, dù sao thì vị trí của Lạc Tú thấp hơn ông ta, nhưng thứ nhất là người ta vừa cứu ông ta.

Thứ hai, bản thân ông ta cũng có chút xấu hổ.

Lúc trước ông ta có nghe nói đến thiếu niên Lạc Vô Cực, tuy rằng cũng có để ý, nhưng nếu có ai hỏi thăm, ông ta cũng bày tỏ vẻ tán thưởng.

Nhưng trong sâu thẳm, ông ta vẫn không quá coi trọng Lạc Tú, chỉ là một thiếu niên tông sư thôi, làm sao có thể mạnh như vậy?

Dù sao thì ông ta đã sớm đến bán bộ hóa cảnh rồi.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, ông ta mới nhận ra rằng mình đã sai.

Không chỉ là một thiếu niên tông sư, đây rõ ràng đã là một cường giả hóa cảnh.

Ông ta còn dõng dạc khoác lác với Tô Bửu Điền rằng ông ta có thể đào tạo Lạc Tú trở thành người thừa kế của mình.

Lúc đó Tô Bửu Điền chỉ cười với ông ta.

Đến bây giờ ông ta mới nhận ra câu này nực cười đến mức nào?

“À, giáo quan Lạc, Tô tướng quân không nói xấu gì về tôi với cậu đúng không?” Lâm Hóa Long có chút không yên lòng.

“Hả?” Lạc Tú khó hiểu.

“Không sao, không có là tốt rồi.” Lâm Hóa Long thở phào nhẹ nhõm, nếu lão già Tô Bửu Điền kia nói chuyện này với Lạc Tú, mặt mũi của ông ta đã có thể ném tới nhà bà nội luôn rồi.

“Sao ông lại thành ra như vật?” Lạc Tú tiến lên kiểm tra vết thương của Lâm Hóa Long, đúng là bị thương nặng.

“Thật ra thì không có gì phải xấu hổ, tôi vô tình đụng phải một người thông thần.” Lâm Hóa Long ngượng ngùng cười.

Dù sao cũng là một người thông thần, không thể đánh bại hắn là chuyện bình thường.

Và có thể chạy khỏi tay người ta cũng đã được coi là có bản lĩnh.

Nhưng điều khiến Lâm Hóa Long ngạc nhiên là Lạc Tú chỉ ậm ừ cho qua chuyện, như thể anh không nghĩ đó là chuyện lớn.

Lạc Tú giúp Lâm Hóa Long điều trị đơn giản để Lâm Hóa Long có thể di chuyển, sau đó vừa đi bộ vừa trò chuyện với Lâm Hóa Long.

“Giáo quan Lạc, cậu có biết sự kiện Liên Hoa không?” Lâm Hóa Long hỏi.

“Ừ.” Lạc Tú gật đầu.

“Thực ra, sự kiện Liên Hoa này là một cuộc luận võ!” Lâm Hóa Long thở dài.

Lần này, vị thông thân kia đã phao tin là sẽ vào Tây Tạng và san bằng khu vực Tây Tạng.

Tuy rằng giọng điệu của người ta rất điên cuồng, nhưng với tư cách là một người thông thần, người ta thật sự có bản lĩnh và năng lực này!

"Vì vậy, sự kiện Liên Hoa này sẽ là một trận long hổ tranh đấu!"

"Nhưng cuối cùng còn phải phụ thuộc vào sức chiến đấu cao nhất.

Ở đây thật sự rất khó tìm được sức chiến đấu cao nhất.

Dù sao thì người thông thần không phải chỉ nói ngoài miệng, mà người ta thật sự không bị thế gian trói buộc, cho nên chỉ có thể khẩn cầu mời người ta ra tay thôi.” Lâm Hóa Long vừa đi vừa giải thích cho Lạc Tú.

“Không ai nể mặt sao?” Lạc Tú hỏi.

Dù sao cũng là người thông thần, hiện giờ đa số đều mai danh ẩn tích, rất khó mời xuất quan.

“Vốn dĩ muốn mời Phật sống, nhưng nghe nói Phật sống đang bế quan.” Lâm Hóa Long thở dài.

“May mắn thay, có một người khác có thể so sánh với Phật Sống, thượng sư Kim Cang.” Lâm Hóa Long nói.

"Chỉ là vị thượng sư Kim Cang này cũng khó mời lắm.

Thứ nhất, ông ấy đã già, thứ hai, người ta bên Phật giáo, vốn không thích chuyện đánh giết." Lâm Hóa Long cười khổ.

"Chắc là vẫn giải quyết được chứ?"

“Đó là đương nhiên, nếu không sự kiện Liên Hoa cũng không dám mở ra.” Lâm Hóa Long nói.

"Thượng sư Kim Cang có một đệ tử, đệ tử duy nhất.

Bây giờ chúng tôi đã thuyết phục người này rồi, hắn sẽ thỉnh cầu sư phụ của mình xuất chiến.

Đó là hy vọng duy nhất của chúng tôi." Lâm Hóa Long lại thở dài.

Trong trận chiến cấp độ này, ngay cả ông ta cũng không thể tham gia, một khi không ai có thể cạnh tranh với người thông thần nước ngoài, người ta thật sự có thể san bằng khu Tây Tạng và giết tất cả các cao thủ trong khu vực Tây Tạng.

May mắn thay, họ đã chi rất nhiều tiền để thuyết phục đồ đệ của thượng sư Kim Cang, và sau đó mời được thượng sư Kim Cang.

Nếu không có vị đại sư này, thì khu vực Tây Tạng có thể sẽ thực sự kết thúc.

“Đúng rồi, giáo quan Lạc, tại sao cậu lại đến Tây Tạng?” Lâm Hóa Long đột nhiên nói.

"Giết người, tới giết người thôi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio