Tiên Vương Tái Xuất

chương 330: 330: cao thủ bậc nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ khắc này, không nói đến những người khác, ngay cả Thẩm Tuấn Tông cũng hơi ngây ngẩn cả người.

Lê Cửu mời Lạc Tú?

Sao có thể như thế được?

Chẳng lẽ Lạc Tú thật sự ở trong vòng tròn võ giả sao?

Nhưng nghĩ lại thì không thể nào mà!

Hơn nữa nhìn đôi tay của Lạc Tú trắng bóc non nớt, trông giống đã từng luyện quyền ở điểm nào chứ?

Vừa rồi anh ta đã để ý Lạc Tú đi đứng như người thường, lúc hạ bàn không hề có cảm giác như đã từng luyện tập.

Điều quan trọng nhất là, ngay cả khi Lạc Tú ở trong vòng tròn của họ, vậy thì sao?

Sao có thể được Lê Cửu tông sư phái người đến mời chứ?

Đó là người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ.

Hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc mà?

Ngay cả Thẩm Thiên Quân của nhà họ Thẩm đích thân đến thăm cũng bị từ chối.

Người ta thậm chí còn nói rằng sư phụ của anh ta còn không nhận được sự đãi ngộ như vậy.

Bây giờ lại cử người đến mời Lạc Tú?

Điều này hoàn toàn không thực tế, Lý Giai Di cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tú, từ khi nào mà Lạc Tú lại dính líu đến người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ chứ?

Vừa rồi, một nhóm người vẫn đang chế giễu Lạc Tú, bây giờ họ thầm cảm thấy như bị tát vào mặt.

Lạc Tú thật sự hiểu biết về võ giả sao?

Nhưng sau đó, trong tích tắc, một nhóm người gần như hét lên.

"Anh Lạc, nhà của tôi…"

“Không đi, tôi không có hứng thú.

” Lạc Tú xua tay.

Không đi?

Không có hứng thú?

Lê Cửu đã phái người đến mời Lạc Tú, nhưng Lạc Tú lại từ chối?

Rõ ràng người đàn ông kia không ngờ Lạc Tú sẽ từ chối, ngây ngẩn cả người trong một lúc.

“Tên nhóc thối, con nói bậy cái gì vậy?” Thẩm Nguyệt Lan đột nhiên vỗ vai Lạc Tú.

“Đi đi.

” Thần Nguyệt Lan có chút kích động, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất hãnh diện.

Lê Cửu đã đích thân phái người đi mời, thế mà còn dám nói không đi trước mặt người ta?

“Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên.

” Thẩm Nguyệt Lan kéo Lạc Tú đứng dậy, từ tận đáy lòng, bà không khỏi nghĩ rằng nếu Lê Cửu nhìn trúng Lạc Tú và nhận Lạc Tú làm đồ đệ thì tốt biết bao nhiêu.

Lạc Tú bất lực nhìn mẹ mình, nếu trí nhớ của mẹ được khôi phục, có lẽ bà đã không làm chuyện này.

Sau khi Lạc Tú rời đi, một đám người nhìn theo bóng lưng Lạc Tú.

"Anh Tuấn Tông, anh nói xem, Lạc Tú thực sự có liên quan đến Lê Cửu tông sư sao?"

“Hay là chúng ta đã nhìn nhầm rồi?” Lí Giai Di nói một cách không chắc chắn.

“Không thể nào, cho dù Lê Cửu tìm cậu ta, anh nghĩ cũng không phải chuyện gì tốt lành đâu.

” Thẩm Tuấn Tông lạnh lùng nói.

Anh ta rất chắc chắn về điều này, bởi vì nếu tông sư thực sự muốn nhận đồ đệ, rõ ràng Lạc Tú đã qua tuổi tốt nhất rồi.

Suy cho cùng, các kỹ năng cơ bản phải được rèn luyện ngay từ khi còn nhỏ.

Lí Giai Di gật đầu, cô ta cũng cảm thấy chuyện này không như bọn họ nghĩ.

Đó là một trang viên, Thẩm Nguyệt Lan bị bỏ lại trên xe không đi theo.

Sau khi Lạc Tú bước vào, có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây đa dưới trang viên, người đàn ông này thực ra đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng trông giống như một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.

Và các cơ trên khắp cơ thể đang phồng lên, và trông rất bùng nổ, như thể một con khủng long bạo chúa đang sống trong cơ thể vậy!

Điều quan trọng nhất là ngay cả khi ngồi trong sân nhỏ này, lại giống như đang ngồi trên đỉnh núi sông, nhìn ra khắp núi non sông nước!

Đây là người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ, Lê Cửu!

Một cao thủ đã sớm bước vào hóa cảnh.

“Ngồi đi.

” Lý Cửu chậm rãi nói với vẻ mặt lãnh đạm, sau đó dùng tay chỉ vào ấm trà, đầu ngón tay khẽ động, một đạo nước từ từ bốc lên không trung, chậm rãi bị kéo vào trong tách trà.

Chiêu thức này rõ ràng hơi khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng đối với Lạc Tú, đó là một trò lừa chỉ dành cho trẻ em mà thôi.

“Có chuyện gì không?” Lạc Tú không ngồi xuống, mà là nhìn về phía Lê Cửu, nếu không phải Thẩm Nguyệt Lan ép anh tới, anh thật sự không có hứng thú đi gặp người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ này.

“Rất can đảm.

” Lê Cửu cười nhẹ.

"Tuy nhiên, theo điều tra của tôi, mặc dù cậu cũng là cháu trai của Thẩm Thiên Quân nhà họ Thẩm, nhưng cậu không được chào đón trong nhà họ Thẩm và bị bỏ rơi.

"

“Mặc dù mẹ cậu, Thẩm Nguyệt Lan, được mệnh danh là nữ hoàng thương mại, nhưng chỉ vài ngày trước, tất cả tài sản của bà ấy đều bị mất sạch.

” Lê Cửu chậm rãi nói.

Đó là tất cả những gì mà người ta có thể điều tra được về Lạc Tú, về phía Hải Đông, vì Lạc Tú đã đánh tiếng với Trương đại sư nên không ai có thể điều tra ra được.

Về phương diện quân đội, có Tô Bửu Điền và Lâm Hóa Long nên đương nhiên cũng không có ai thăm dò được điều gì.

Mặc dù Lê Cửu là người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ, nhưng so với Lạc Tú thì vẫn còn kém xa.

Ông ta muốn điều tra Lạc Tú kỹ lưỡng thì vẫn chưa đủ tư cách, cũng không tra được bất cứ điều gì.

Nhưng về phía nhà họ Thẩm, việc điều tra Lê Cửu đã rất rõ ràng.

"Vậy mục đích ông điều tra tôi là gì?"

“Tôi chỉ muốn xem cậu có xứng với con gái của tôi hay không.

” Lê Cửu nói một cách đầy thách thức.

“Lê Mị Tư?” Lạc Tú cau mày.

“Không sai, rất ít người biết nó ấy là con gái tôi, kể cả ở Yên Kinh.

” Lê Cửu nói lại.

“Vậy nên tôi hy vọng sau này cậu sẽ tránh xa con gái tôi ra.

” Lê Cửu hướng ánh mắt về phía Lạc Tú, đây là lần đầu tiên Lê Cửu nhìn Lạc Tú kể từ khi Lạc Tú vào cửa.

Tuy nhiên, ông ta chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt.

Rõ ràng là Lạc Tú vẫn không thể lọt vào mắt ông ta.

Đương nhiên ông ta đã biết chuyện hôm qua Lê Mị Tư mời Lạc Tú khiêu vũ, cũng hỏi Lê Mị Tư, thái độ của Lê Mị Tư đối với Lạc Tú có phần ám muội.

Tuy rằng không có thái độ rõ ràng, nhưng đã có phần chớm nở, cho nên Lê Cửu mới đi điều tra Lạc Tú.

"Con gái của tôi, đương nhiên là rồng là phượng càng tốt!"

"Nếu là thế gia thì nhất định phải là người thừa kế tương lai.

"

"Nếu là luyện võ, hiện tại ít nhất cũng đạt nội kình đại thành, tương lai mới có thể trở thành tông sư!"

"Nếu làm chính trị, nhất định phải có tài lực chính trị, tương lai không thể làm chủ tịch tỉnh trở lên là không được.

"

“Nhưng cậu không có bất kỳ điều gì tôi đã nói!” Lê Cửu lại nói.

“Con gái của ông làm gì, ông có quyền can thiệp, nhưng tôi làm gì, nói thật, ông không có quyền can thiệp!” Lạc Tú bình tĩnh nói.

“Tôi nghe ra được từ giọng điệu của cậu cảm giác phản nghịch, thậm chí là kiêu ngạo!” Lê Cửu không tức giận, dù sao theo ý của ông ta, Lạc Tú chỉ là một tên tiểu bối.

Với tư cách là trưởng bối, đương nhiên ông ta sẽ không nổi giận với Lạc Tú, hôm nay ông ta chỉ muốn châm chiếm Lạc Tú thôi.

Để Lạc Tú tránh xa con gái mình ra, dù sao thì Lạc Tú còn lâu mới có thể làm con rể của ông ta!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio