Đây chắc chắn là một vụ cược lớn!
Nhưng Lạc Tú đã đồng ý.
Tuy nhiên, Hồng Bưu lại lắc đầu và ngăn cản Lạc Tú.
"Cậu Lạc, tôi thừa nhận công phu quyền cước của cậu là cao thủ đứng đầu, nhưng trò cược thạch này cậu chơi vui thôi thì còn ổn, chứ đừng đánh cược ngàn vạn với thằng nhóc đó.
Mỗi một ngành nghề đều có bí mật của nó.
Thằng nhóc này đã nắm được bí mật trong đó rồi, cậu chỉ là người thường, dễ chịu thiệt lắm."
Lời của Hồng Bưu nói không phải không có lý, vả lại người này có thể đạt được danh hiệu Thạch Vương thì hiển nhiên nhất định có những thủ đoạn không bình thường, bằng không thì làm sao có thể quản lý thị trường ngọc lớn như vậy mà không ngã chứ?
Nhưng mà Lạc Tú chỉ mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vai Hồng Bưu, tỏ ý không thành vấn đề, tiếp theo bước lên phía trước.
Thấy Lạc Tú kiên quyết như vậy, Hồng Bưu không thể không trầm mặc nhìn Lạc Tú một cái.
Công phu quyền cước của Lạc Tú xác thực rất cao, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn quá trẻ, dễ dàng bị mấy câu nói lừa bịp như thế, khiến cho Hồng Bưu sinh ra vài phần thất vọng về Lạc Tú.
Đổi lại là người có hơi sắc sảo một chút thì chắc chắn lúc này cũng biết nên thu lại rồi.
Tiền là mượn của Hồng Bưu, Lạc Tú muốn mượn tiền, Hồng Bưu cũng không dám nói không cho mượn.
Khi lấy được tiền về tay, Thạch Vương đã nở nụ cười.
Chỗ này có thể vượt qua hai ngàn vạn mới là lạ đấy.
Nguyên liệu do chính anh ta đi lấy mà anh ta không biết sao?
Vả lại với tư cách là Thạch Vương, thứ anh ta ăn là chén cơm này, đã sớm có những thủ đoạn riêng của mình trong ngành này rồi, làm sao có thể mắc sai lầm được?
So với người ngoài nghề như Lạc Tú mà nói, anh ta còn không chơi chết Lạc Tú được à?
Nhưng sở dĩ Lạc Tú dám cược là bởi vì anh nhìn thấy một khối nguyên liệu rất tốt.
Đế vương lục, mãn lục, loại thủy tinh!
Khối nguyên liệu đó tuy không lớn quá nhưng một trăm triệu thì hẳn không là vấn đề!
Nhìn thấy Lạc Tú đang lựa chọn nguyên liệu, ngoài mặt Thạch Vương rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục chế nhạo.
Hôm nay ông đây cho mày thua chết! Mười mấy năm trong ngành này, Thạch Vương cảm thấy đây là lần đầu tiên để người khác kiếm được lợi.
Phải biết rằng, trước kia đều là anh ta chiếm lợi của người khác, hôm nay nhất định phải tìm lại được khoản này!
Đáng tiếc, e là Thạch Vương chẳng thể nào ngờ được rằng trong sân của mình vẫn còn một khối cực phẩm nhỉ?
Mặc dù Hồng Bưu không ngần ngại cho Lạc Tú vay tiền nhưng khi Lạc Tú quyết định cắt, Hồng Bưu vẫn có chút lo lắng.
“Cậu Lạc, cậu phải suy nghĩ kỹ đi, một đao sống, một đao chết.
Nếu một đao này hạ xuống không đúng thì hai ngàn vạn sẽ đi tong hết.” Hồng Bưu từ bên cạnh nhắc nhở.
“Anh bạn này, nếu hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp, hoặc là anh có thể chọc tảng khác.” Thạch Vương ở một bên châm ngòi thổi gió, tuy nhiên trong lòng lại cười ha ha.
Cắt đi, cắt đi rồi anh khóc thét!
Còn Hạ Linh Lung cũng thầm tặc lưỡi trước kiểu người tiện tay đã ném ra một khoản hai ngàn vạn tệ.
Lạc Tú thực sự chỉ mới ngoài hai mươi mà?
Dáng vẻ mặt không đỏ, tim không đập, tiện tay ném ra hai ngàn vạn tệ, nhìn thế nào cũng không phải là dáng vẻ mà người trẻ tuổi nên có.
Cho dù cô ta đã nhìn thấy nhiều cậu ấm trong tỉnh, hoặc một số phú nhị đại, nhưng chưa bao giờ thấy kiểu người phung phí tiền bạc như Lạc Tú.
Lúc này, Hạ Linh Lung càng ngày càng tò mò về Lạc Tú.
"Cắt đi."
Lạc Tú thì rất tự tin.
Ở anh không tồn tại đặt cược gì cả, bởi vì có cơ duyên nhìn xuyên thấu nên bên trong có hàng gì, hàng bên trong có độ tinh khiết như thế nào, Lạc Tú có thể nhìn thấy rõ ràng.
Về cái bẫy hai ngàn vạn tệ của Thạch Vương, đối với Lạc Tú thì chẳng là gì cả.
Nếu ở đây không có hàng trị giá hơn hai ngàn vạn nhân dân tệ, Lạc Tú chắc chắn sẽ không đánh cược.
Rất quyết đoán, gần như không do dự.
Vài người khiêng đá đến máy cắt đá, người thợ cắt đá do dự nhìn thoáng qua Lạc Tú.
"Cắt!"
Nhìn thấy Lạc Tú quyết tâm như vậy, trong lòng Hồng Bưu thở dài một hơi, còn trong mắt Thạch Vương lại lóe lên một tia khinh thường.
Cắt xuống rồi.
"Shh!"
"Má!"
"Mãn lục, giá cao ngất trời, giá cao ngất trời thật đấy!"
Tiếng nói vừa vang lên, một đám người vây quanh lại, người thợ cắt đá suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Má nó, tôi cắt cả đời mà chưa bao giờ nhìn thấy cực phẩm như thế này!"
“Cậu Lạc, cậu có muốn tôi liên lạc với người ta giúp cậu ngay lập tức không?” Hồng Bưu ở bên cạnh kích động không thôi.
Bởi vì nguyên liệu này thực sự là đế vương lục, loại thủy tinh, mãn lục!
Bây giờ Thạch Vương đã hoàn toàn chết lặng, làm sao có thể chứ?
Tại sao lại có một khối cực phẩm như vậy ở đây?
Mình được xưng là Thạch Vương, vậy mà lại cũng có thời điểm nhìn nhầm.
Hơn nữa nhìn vào độ tinh khiết kia, ngay cả một người thường cũng biết nó có thể được bán ra với giá cao ngất trời.
“Ha ha, chú em, e là hôm nay bảng hiệu Thạch Vương của cậu bị đập nát rồi.” Hồng Bưu ở bên cạnh đắc ý khoe khoang.
Đồng thời ánh mắt nhìn Lạc Tú cũng khác xưa rồi, sao Lạc Tú lại may mắn như vậy chứ?
Tuy nhiên, Hồng Bưu lại kính sợ nhiều hơn, bởi vì ông ta không ngu ngốc.
Vận may của một người tốt một lần thì còn có thể nói được, nhưng tốt lần thứ hai thì có chút tế nhị rồi.
Thạch Vương sững sờ hồi lâu, biểu cảm trên mặt thay đổi mấy lần mới định thần lại.
“Ha ha, chúc mừng anh bạn này, chúc mừng anh bạn này.” Có thể thấy, Thạch Vương cười vô cùng miễn cưỡng.
Dù sao một trăm triệu vừa rồi vẫn thuộc về chính mình, giờ đã qua tay người khác.
Lúc này anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, coi như có vài phần khôn khéo.
Bấy giờ tảng đá này đã được Hồng Bưu chất lên xe.
Nhưng vào lúc này, Thạch Vương đột nhiên trông rất hào phóng, cầm một viên đá to bằng nắm tay đưa cho Hạ Linh Lung như một món quà.
Để Hạ Linh Lung cũng có ấn tượng tốt về Thạch Vương.
Sau khi lên xe, bên phía người mua đã không dằn lòng được mà gọi điện tới rồi.
Hồng Bưu dứt khoát dẫn người đánh một chiếc xe bán hàng giúp Lạc Tú.
Còn bên Lạc Tú chỉ để lại một tài xế ở đây để đưa hai người Lạc Tú trở về.
Chỉ là chiếc xe vừa lái ra chưa đến mười phút đã bị ép ngừng lại.
Có vài người đứng ở ngã tư, trực tiếp cản chiếc xe lại.
“Ha ha, bạn của tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thạch Vương cười khẩy liên tục, đưa người chặn đường chỗ ngã tư.
Lạc Tú xuống xe nhìn Vương Thạch.
Nếu đối phương dám ép dừng xe thì chắc chắn là người đến bất thiện rồi.
Quả thật là Thạch Vương không cam lòng.
Đấy không phải là một số tiền nhỏ, mà là cả trăm triệu.
Đó là lý do tại sao Thạch Vương mới dẫn người đến ngăn chặn Lạc Tú vào lúc này.
“Ha ha, anh bạn, để đá lại, nếu không tôi sợ anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy!” Hai mắt Thạch Vương lạnh như băng nhìn Lạc Tú, dáng vẻ như đã ăn chắc Lạc Tú.
“Ồ?” Lạc Tú hơi nhướng mày.
"Các người muốn cướp à?"
“Cướp?” Thạch Vương lạnh lùng nhìn Lạc Tú, sau đó cười khẩy một tiếng.
"Không, tôi sẽ không cướp, nhưng trong sân của tôi có một tảng đá trị giá hàng trăm triệu, đó chắc chắn là có nhầm lẫn.
Hiện tại các người để đá lại thì còn kịp."
Thạch Vương khoanh hai tay nhìn Lạc Tú, hai tên lưu manh bên cạnh cũng lộ ra nụ cười khẩy.
“Nếu tôi không để lại thì sao?” Lạc Tú mỉm cười nhìn Thạch Vương, tuyệt đối không chút lo lắng.
“Không để lại ư?” Thạch Vương lại cười khẩy.
“Nếu không để lại, tôi sợ sẽ gây phiền phức cho anh.
Tôi đảm bảo anh sẽ hối hận, rất hối hận!” Thạch Vương nghiến răng nghiến lợi, thốt ra những câu này một cách rất có khí thế..