Điền Kỳ Kỳ đứng chết lặng trên sân thượng, vốn dĩ đang trong trạng thái không còn tia hy vọng nào, nhưng không biết vì sao, chỉ một cái bạt tai của Lạc Tú khiến cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy thực biết ơn vô cùng, vào lúc bản thân tuyệt vọng nhất, có một người anh như vậy, kéo cô ấy từ trong vực sâu tuyệt vọng ra.
Điền Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra, gọi cho mấy tay chủ nợ kia.
Mà trước cửa nhà số thôn Bạc lúc này, từng tên từng tên cao to cường tráng cầm theo đao bước từ trên Minibus xuống.
Thôi Hạo băng bó rồi, anh ta muốn làm lớn chuyện!
Đêm nay dù có giết chết cả nhà đối phương anh ta cũng không tiếc.
“Phá cửa!” Thôi Hạo hung tợn kêu lên một tiếng, tức khắc, mười mấy tay vạm vỡ cùng vọt tới, sau đó một tiếng rầm vang lên, cánh cửa lớn nhà số bị phá tung.
Bên trong sân không một bóng người, vốn dĩ Dương Như Vũ đã ngủ rồi, nhưng dù sao cô ta cũng là người tập võ, nên tính cảnh giác cực kỳ cao, tiện tay mặc một cái áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Thôi Hạo không bước vào, nhưng khi đứng ngoài cửa nhìn thấy một mỹ nữ chạy ra, nụ cười khẩy trên mặt anh ta lại càng đậm.
Thật không ngờ trong nhà tên này còn giấu một cô gái xinh đẹp như vậy.
Mà Dương Như Vũ chạy ra tới nơi cũng sửng sốt không thôi, rốt cuộc thì trong sân xuất hiện mười mấy người vạm vỡ tay cầm đao thép, ánh mắt hung tợn đứng ở đó, vừa nhìn đã biết không phải chuyện gì tốt đẹp.
Mà lúc này Dương Thiên Cương cũng ra tới nơi, sắc mặt cũng hơi hơi sửng sốt.
“Các người tới đây tìm đường chết sao?” Nét mặt Dương Như Vũ trầm như nước, mặc dù trong cửa ngoài cửa xuất hiện thêm mấy chục người, cô ta cũng chẳng thèm để vào mắt.
Chưa kể, ngược lại trong lòng cô ta lại bùng lên ngọn lửa giận, hôm nay sau khi bị Lạc Tú chọc tức xong, cô ta vẫn nghẹn trong họng chưa biết trút đi đâu.
Giờ hơn nửa đêm rồi, vậy mà không thể hiểu nổi từ đâu xuất hiện đám người phá tung cửa nhà cô ta, tức khắc đã chọc giận tới cô ta.
Thật sự coi Võ Thánh dễ bị bắt nạt vậy sao?
Thật sự coi Dương Như Vũ cô ta dễ bắt nạt thế à?
Giờ lại xuất hiện thêm đám kiến không biết từ đâu chui ra, dám trắng trợn táo bạo tới tận cửa gây chuyện?
Đến cả Dương Thiên Cương cũng phải ngây ngẩn cả người, lão tốt xấu gì cũng là Võ Thánh, đây là lần đầu tiên có người dám vọt vào nhà lão lúc nửa đêm, thậm chí còn cầm theo hung khí.
“Người phụ nữ kia các người muốn làm gì thì làm, còn lão già kia giết cho tao!” Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Thôi Hạo, tức khắc, mấy chục tên vạm vỡ kia bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Đôi mắt bọn họ bắt đầu chuyển sang ánh mắt như một con sói đói, dẫu sao thì Dương Như Vũ cũng là một mỹ nữ, diện mạo cũng ở tầm cực phẩm.
Chưa kể mấy chục tên trai tráng, mà đối phương lại chỉ có một cô gái và một ông già, kết quả không cần nói cũng biết.
Dương Như Vũ làm sao có thể không nghe ra được ý tứ trong câu nói này?
Lúc này, cô ta thực sự nổi giận, ngay cả Dương Thiên Cương sống hơn ba trăm tuổi cũng phải nổi giận.
“Chỉ cần không ra mạng người, cháu muốn làm gì thì tùy.
” Dương Thiên Cương xoay người, định về phòng, nhưng những lời này cũng đại diện cho việc hôm nay e là mấy người này xong đời rồi.
Nơi này chính là Sở Tài Quyết Vũ Lực, nhà lão.
Mấy chục tên côn đồ tìm đến thì cũng có làm sao?
Nếu không phải Dương Thiên Cương ngại quy định pháp luật của xã hội hiện tại, đổi lại là trước đây mà nói, thì e là đám người này chết nhăn răng lâu rồi!
Nhưng rất rõ ràng, Dương Thiên Cương nói những lời này cũng không có nghĩa sẽ buông tha cho bọn họ.
Chỉ cần không ra mạng người!
Nói cách khác là chỉ cần không chết, còn lại tùy Dương Như Vũ xử trí.
Có đôi khi, để ai đó phải chết, chi bằng để người đó sống cuộc đời tàn tật, như vậy mới là hành hạ đúng nghĩa!
Không có bất kỳ hành động dư thừa không cần thiết nào, mười mấy tay vạm vỡ kia đã động thủ, có hai tên xông tới trước, duỗi tay định tóm lấy Dương Như Vũ.
Trong mắt bọn họ lúc này chỉ có, phải vui vẻ hưởng thụ cô gái xinh đẹp như này thật tốt mới được.
Về phần Thôi Hạo, anh ta nghiêng người dựa lên đầu xe, miệng ngậm một điếu thuốc, trên mặt lộ nụ cười khẩy.
Mỹ nữ kia chắc hẳn là chị hoặc em gái của thằng nhóc kia, đến lúc đó làm chuyện ấy ngay trước mặt anh, he he, nhất định sẽ khiến tên nhóc kia phải nhận lấy bài học đau đớn thống khổ tột cùng.
Nhưng anh ta vừa mới nghĩ đến đây thì, rầm!
Một người nào đó bay thẳng ra ngoài, đập thẳng vào đầu xe.
Người kia không chết, nhưng cơ thể anh ta giờ phút này chẳng khác gì một đống bùn lầy, giống như xương cốt đều bị người ta rút ra hết vậy.
Trên thực tế chính là như vậy, đây là chiêu thức độc nhất vô nhị của Dương Thiên Cương.
Hóa cốt chưởng!
Đây là một loại quyền pháp cổ xưa, khi đã luyện tới một cảnh giới nhất định, đừng nói là có thể cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu, mà có thể lấy mạng người từ khoảng cách trăm dặm!
Cũng có thể nói là giống như phi kiếm vào những người cách xa cả ngàn dặm.
Đương nhiên, Dương Như Vũ vẫn chưa luyện tới trình độ này, nhưng đánh nát xương cốt người, khả năng này Dương Như Vũ vẫn có thể làm được.
Giống như một cái tát, phàm là người nào bị Dương Như Vũ đánh trúng, ngoài xương sống và đầu lâu ra, xương cốt ở những nơi khác đều bị nát bét trong nháy mắt.
“A…” Tiếng hét thảm thiết như muốn xé toạc không trung, trong đó có một người bị Dương Như Vũ túm lấy tay, ngay tức khắc, tay người đó như biến dạng, sau đó Dương Như Vũ cuộn tay người kia lại giống như cuốn bánh bao cuộn.
Tiếng răng rắc vang lên liên hồi, đó là âm thanh xương cốt vỡ vụn, khiến người nghe da đầu tê dại, người đàn ông trai tráng kia đau rớt nước mắt, có thể thấy là đau đớn đến nhường nào!
Có điều, rất rõ ràng, Dương Như Vũ sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy, tốt xấu gì đây cũng là nhà của Sở Tài Quyết Vũ Lực, có người dám tìm tới cửa đánh, không bị giết chết, cũng đã làm may mắn lắm rồi.
Thân hình Dương Như Vũ uốn éo như rồng, dường như chỉ mất vài giây, đã có rất nhiều người run rẩy nằm rạp xuống sân.
Cơ thể không ngừng run rẩy trên mặt đất, rất nhiều người đau đến nỗi chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Đừng nhìn Dương Như Vũ vẻ ngoài xinh đẹp diễm lệ như hoa mà tưởng bở, cô ta xuống tay thật sự tàn nhẫn tới cực điểm.
Những người đó bị bẻ cả hàm răng, dưới đất là rải rác những cái răng bị đánh gãy, chưa kể cằm bọn họ cũng bị đánh nát.
Dù là có thể may mắn sống sót, thì e là về sau những người này cũng không thể nhai nuốt cái gì, muốn sống chỉ còn nước húp cháo qua ngày.
Đây là tác phong trước sau như một của môn phái hoặc gia tộc võ thuật cổ đại, ra tay sẽ lấy mạng người.
Nếu bạn không chết, không phải bởi vì bạn may mắn, mà đó là vì bạn bất hạnh, bạn sẽ càng đau khổ hơn cái chết!
Rất nhiều người đã bị Dương Như Vũ chọc cho mù hai mắt, thậm chí đến cả màng tai cũng bị phá hỏng.
Thôi Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngón tay phát run, môi trắng bệch.
Thật là đáng sợ, dù có giết người cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy.
Thủ đoạn này chính là một loại cực hình!
Những người ngoài cửa muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng lại bị một luồng khí thế mạnh mẽ ngăn lại, đương nhiên, đó là khí thế của Dương Thiên Cương.
Hiện tại bọn họ đến động chân cũng khó, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ giống như ác ma kia từ từ đi về phía mình.
Đau, quá đau.
Cơn đau đi sâu vào tận cốt tủy, Thôi Hạo muốn hét lên thật to, nhưng lại phát hiện không thể hét thành tiếng, anh ta chỉ có thể chậm rãi ngã xuống, rồi trơ mắt nhìn những người khác đang từ từ ngã xuống.
Mấy chục con người, còn chưa đến năm phút, tất cả đều nằm la liệt dưới đất, tất cả đều biến thành những người tàn tật vĩnh viễn.
Xương cốt nát, tai điếc, đôi mắt cũng mù, thậm chí nhiều người đời này còn không thể mở miệng nói.
Vậy thì còn sống làm gì?
Thà chết đi cho rồi!
Quá tàn nhẫn.
Không có ai phải chết, nhưng lại đau đớn khó chịu hơn cả cái chết!
“Nói đi, ai kêu các người tới?” Dương Như Vũ nhìn Thôi Hạo, nét mặt như sương lạnh.
Quả nhiên, Dương Như Vũ không có ý định dừng tay, rốt cuộc thì dám động tới Võ Thánh, sao có thể chấm dứt dễ dàng như vậy?
Người đứng sau kia, cũng không thoát khỏi số phận bị trừng phạt.
“Không có ai kêu chúng tôi tới, các người cũng cùng phe với tên họ Lạc…”
“Anh ta ở sát vách!” Dương Như Vũ vừa nghe đã hiểu ra, nét mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại đang bùng cháy một ngọn lửa giận.
.