“To gan lớn mật, lão tổ nhà ta thần công cái thế, hôm nay nhất định sẽ khiến cho cậu táng thân tại đây.” Một tiếng hét to lạnh lùng vang lên, mọi người đều tách ra, mấy trăm người bước tới đây.
Đó là người nhà họ Chu, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, trên mặt mang theo một vẻ khinh miệt.
Anh ta là con trai của Chu Long, Chu Dần.
Hôm nay anh ta muốn nhìn Lạc Tú bị lão tổ nhà họ Chu bọn họ đánh chết tại chỗ.
“Ồn quá.” Lạc Tú vung tay lên, một luồng kình khí vô hình bắn thẳng về phía anh ta.
Chát một tiếng, lập tức vả lên mặt Chu Dần, tát Chu Dần bay người bắn ra ngoài.
Lúc này ngay tại đây sự áp lực đáng sợ đã gia tăng thêm.
Võ Thánh Chu Càn Khôn nhà họ Chu đang có mặt ở đây mà lại có người dám đánh con cháu của ông ta ngay trước mặt?
“Đúng là chán sống!” Chu Càn Khôn giơ tay lên định đánh chết Lạc Tú.
“Chờ đã!” Bỗng nhiên một giọng nói lại truyền tới.
Một người bay trên không đi tới, từng bước chân giống như đang bước trên mặt đất bằng phẳng.
Nhưng khí thế và khí phách ấy, không cần phải nghi ngờ gì nữa, lại là một vị Võ Thánh.
“Võ Thánh Vô Không!”
Nhà họ Thẩm tức khắc lộ ra vẻ vui mừng.
“Chu lão đệ, đừng vội động thủ, tôi nói chuyện với cậu ta trước đã được không?” Võ Thánh Vô Không đứng trong không trung nhìn xuống Lạc Tú bên dưới.
“Nể mặt ông đó.” Chu Càn Khôn từ từ hạ tay xuống.
Dù sao hôm nay thằng nhóc này chắc chắn phải chết không cần phải nghi ngờ, ông ta nhất thời cũng không vội.
Ông ta đường đường là Võ Thánh có thể không giết chết được một hậu bối hay sao?
Hơn nữa ông ta còn mời sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực tới đây, tính toán thời gian cũng đã sắp đến rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy chục ngàn người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lẽ nào đây là người tới giúp Lạc Tú hay sao?
“Ta tới đây để đòi lại công bằng cho nhà họ Thẩm.” Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Võ Thánh Vô Không đã lên tiếng trước.
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh hoàn toàn giật thót, đây lại là một vị Võ Thánh tới tuyên chiến với Lạc Tú.
“Giao tài sản của cậu ra đây, có lẽ ta không bảo vệ được tính mạng của cậu nhưng tính mạng người nhà cậu...”
“Ông chán sống rồi.” Lạc Tú vừa nghe thấy lời này, chỉ nháy mắt đã nổi giận đùng đùng.
Ông ta đang lấy người nhà để uy hiếp anh.
“Tôi thấy cậu đang tìm chết đấy.” Võ Thánh Vô Không rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ được rằng Lạc Tú lại không chỉ dám chống đối ông ta trước công chúng mà còn dám ngắt lời ông ta, uy hiếp ông ta.
Lẽ nào thằng nhóc này còn chưa biết rõ về tình hình hôm nay ư?
Hiện tại hai Võ Thánh lớn đã tỏ rõ thái độ muốn giết cậu ta, mà cậu ta vẫn còn dám ngông cuồng như thế?
“Cho dù hôm nay ai tới đây thì hôm nay ông cũng sẽ phải chết.” Trong mắt Lạc Tú mang theo sự lạnh lẽo, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp nói.
Anh luôn để ý người nhà của mình nhất, ai dám lấy gia đình của anh để uy hiếp anh đó chính là chạm vào vảy ngược của anh.
“Ha ha, quả nhiên rất ngông cuồng, khó trách dám nói ra những lời cuồng vọng chống lại cả thế giới như thế này.” Võ Thánh Vô Không ngược lại bị anh chọc tức đến bật cười.
Loại người ếch ngồi đáy giếng này thực sự không thể nói gì thêm với cậu ta được nữa.
“Lạc Tú, cậu không chỉ trêu chọc vào Võ Thánh nhà họ Chu mà ngay cả Võ Thánh Vô Không mà cậu cũng dám đắc tội.
Hôm nay tôi phải chống mắt xem xem cuối cùng cậu sẽ chết như thế nào.” Lúc này Thẩm Thiên Quân đứng ra mở miệng nói.
Mà đúng lúc này bỗng nhiên có một cơn cuồng phong thổi quét tới, mang theo một người bước đến trong không trung.
“Nhộn nhịp quá!” Người đến cả người mặc một áo đạo bào dài cổ đại, cầm theo một thanh trường kiếm.
Hư Kinh Thiên của Côn Lôn Kiếm Cung đã tới.
Sự xuất hiện của ông ta không hề rầm rộ, ngược lại mang theo một hương vị không dính khói lửa phàm tục.
Ở phía dưới mấy vạn người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng sự khó hiểu.
Nhưng mà Chu Càn Khôn và Vô Không lại nhíu mày, đặc biệt sau khi nhìn thấy áo đạo bào của Hư Kinh Thiên lập tức trong lòng giật thót.
Người của Côn Lôn Kiếm Cung.
Lẽ nào hôm nay sẽ có biến cố ư?
Côn Lôn Kiếm Cung không phải thứ mà bọn họ có thể dây vào được, vì vậy hai người lập tức ôm quyền bái một lạy.
“Xin chào tiền bối.”
Hư Kinh Thiên không hề để ý tới hai người Chu Càn Khôn, ngược lại ông ta rất có hứng thú nhìn Lạc Tú.
“Hiện tại cậu đã biết mình lúc ở sân bay cuồng vọng đến mức nào chưa?” Hư Kinh Thiên nói, mang theo vẻ châm chọc.
“Người có thể dễ dàng giết chết cậu, ở trước mặt tôi cũng chỉ có thể hành lễ trước mặt tôi.”
“Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu dập đầu nhận sai với tôi, hôm nay tôi sẽ bảo vệ cậu bình an vô sự.” Hư Kinh Thiên ngạo nghễ mở miệng nói.
Ông ta cố ý xuất hiện vào lúc này, mục đích chính là để dọa nạt Lạc Tú, để cho Lạc Tú hiểu được, Hư Kinh Thiên ông ta rốt cuộc có địa vị lớn như thế nào.
Mà lúc ở sân bay, rốt cuộc Lạc Tú đã nực cười đến nhường nào.
Dám mở miệng nói chuyện với Hư Kinh Thiên ông ta như vậy.
“Đây là cơ hội duy nhất cho cậu, dập đầu nhận sai, nhặt về một mạng.” Lúc này Đậu Tuấn cũng đứng ra lên tiếng, trong mắt mang theo đầy vẻ khinh thường.
Lời này vừa thốt lên, hai người Chu Càn Khôn còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì mấy vạn người xung quanh đã lập tức ồ lên một lần nữa.
Thông qua sự so sánh vừa rồi, rõ ràng ông lão trông có vẻ như tiên phong đạo cốt này có địa vị ắt hẳn không hề tầm thường.
Bởi vì ngay cả hai Võ Thánh lớn cũng phải ôm quyền gọi ông ta một tiếng tiền bối.
Rõ ràng người có thể khiến cho hai Võ Thánh lớn đều kiêng dè đã đủ để chứng minh tất cả.
Nếu như ông lão này nhúng tay vào thì chẳng phải hôm nay Lạc Tú thật sự có thể sống sót trở về hay sao?
Chỉ cần Lạc Tú chịu cúi đầu xin lỗi, vậy thì e rằng hôm nay thật sự có thể phá vỡ cục diện chết này.
Thẩm Thiên Quân ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, sao tự dưng lại có biến cố?
Lẽ nào ông trời thật sự muốn diệt nhà họ Thẩm của ông ta?
Khó khăn lắm mới có cơ hội để lật ngược tình thế, lẽ nào trong nháy mắt đã sắp tan thành mây khói ư?
Đổi lại là ông ta chắc chắn sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội.
“Chồng ơi không sao đâu, anh hùng phải biết tránh thiệt trước mặt.” Cả đám người đẹp cổ vũ cho Lạc Tú tức khắc lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng đấy, hôm nay vốn dĩ bọn họ đã đông người tới, chồng ơi không sao đâu.”
Nhưng mà Lạc Tú lại mở miệng.
“Các người quá đề cao bản thân rồi.” Lạc Tú cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói với Hư Kinh Thiên đang đứng trong hư không.
“Hai người bọn họ trong mắt tôi chỉ như con kiến mà thôi.”
“Tôi vẫn nói câu kia, Lạc Tú tôi không tới lượt các người phải bảo vệ.”
Những lời này Lạc Tú vừa nói khỏi miệng, tức khắc đám người Chu Càn Khôn ai nấy đều hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.
Dù sao ông lão này cũng đến từ Côn Lôn Kiếm Cung, thân phận không hề tầm thường.
Nếu như đắc tội với ông ta, cho dù bọn họ có là Võ Thánh cũng không thể chống lại được Côn Lôn Kiếm Cung.
Tiên Hiệp Hay
Nhưng mà hiện tại Lạc Tú nói một câu này đồng nghĩa với việc hoàn toàn chặt đứt đường sống, thậm chí còn có khả năng đắc tội Côn Lôn Kiếm Cung.
“Ha ha, tốt, chàng trai, tôi hi vọng bản lĩnh và tính cách của cậu lớn như nhau.” Hư Kinh Thiên cười lạnh một tiếng.
“Các ông cứ động thủ đi, tôi chỉ đứng ở bên cạnh xem cho vui thôi, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào!” Lời này của Hư Kinh Thiên đã trực tiếp tỏ rõ lập trường.
Hắn sẽ không giúp đỡ.
“Cảm ơn tiền bối.” Chu Càn Khôn ôm quyền bái một lạy sau đó bỗng nhiên trong mắt hiện ra một tia sắc bén.
“Lạc Tú, hiện tại ta tuyên án cậu mang tội chết!”
“Ha ha, tư thái cũng cao đấy, tuyên án tôi ư?” Lạc Tú nói, lộ ra vẻ châm chọc.
“Ông dựa vào đâu mà tuyên án tôi?”
“Dựa vào ta là Chu Càn Khôn, ta là Võ Thánh!”
“Giết chết cậu chỉ dễ dàng như giẫm chết một con kiến.” Chu Càn Khôn vẫn đứng ở đó khoanh tay nhìn.
“Lẽ nào cậu vẫn không nhìn ra được sự chênh lệch giữa tôi và cậu hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.
Đây đã không phải là sự chênh lệch mà đó là sự cách biệt một trời một vực.
Là sự cách biệt không thể nào vượt qua được.
Hiện tại cơn sóng thần tề thiên này mà đến, thậm chí còn khiến người ta chấn động hơn cả bộ phim điện ảnh Ngày Tận Thế năm .
Nhưng mà Lạc Tú lại lắc đầu, một chút trận trượng đối với những người này mà nói có lẽ đã đủ khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Nhưng mà trong mắt anh thì nó chẳng là gì cả..