“Cậu? Cậu dám mắng tôi mất lịch sự ư?” Tôn Huy Nam không tin nổi, tên này cũng quá ngông cuồng rồi.
Chỉ vừa mới đến mà đã mắng người ta.
“Nếu như tai ông không bị điếc hoặc là trí lực của ông bình thường thì có thể chắc chắn rằng tôi đang mắng ông đấy.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Lạc Tú, lẽ nào anh thì lịch sự à?” Trần Hữu đập bàn đứng dậy, anh ta vốn đã khó chịu với Lạc Tú, lúc này nhìn thấy Lạc Tú vắt chân lên bàn vừa hay tìm được cái cớ.
“Ồ, có câu đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, nếu như tôi đã gặp phải phường lưu manh mà không phải là thầy giáo đức cao vọng trọng thì đương nhiên tôi cũng sẽ không tôn trọng gì cả.” Nói xong, Lạc Tú rút một điếu thuốc ra châm lửa hút.
“Ở đây không được.”
“Đừng có lá mặt lá trái, lớp / tôi nhận rồi, không phục cũng được thôi, anh đi nhảy lầu đi.
Hoặc nếu có bản lĩnh thì giành lại lớp / từ tay tôi đây này, nếu không thì ngoan ngoãn câm miệng cho tôi, đồ vô tích sự.”
Lạc Tú mắng như tát nước không nể mặt chút nào.
Anh không thèm giả vờ với đám người này, không phục thì kệ.
Bầu không khí lúc này càng thêm xấu hổ, không ai ngờ được ngay ngày đầu tiên gặp mặt, Lạc Tú đã dám mắng người công khai.
Ban đầu trước khi anh đến còn muốn bàn bạc với các thầy cô ở đây xem làm thế nào để quản lý, dạy dỗ học sinh thật tốt, kết quả giờ thì sao?
Sự tốt đẹp của Lạc Tú dành cho giáo viên đã hoàn toàn tan biến.
“Anh dám mắng tôi?” Trần Hữu lại đứng phắt dậy.
“Đừng có tự vơ vào mình thế.” Lạc Tú vứt tàn thuốc trong tay đi.
“Kìa thầy Lạc đừng nổi nóng, mọi người nói qua nói lại cũng là vì muốn tốt cho đám học sinh lớp / mà.
Dù sao chúng nó cũng là bọn khó quản nhất trong các khóa từ trước đến nay.” Lúc này hiệu trưởng đứng ra nói với mọi người.
“Một tháng, tôi chỉ cần một tháng, tất cả học sinh lớp / sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu như tôi không làm được, vậy thì tôi sẽ chủ động rút lui.
Nhưng một tháng này nếu như có ai dám làm chuyện xấu xa bên trong thì đến lúc đó đừng trách tôi đây không khách khí.”
“Ha ha, anh nói cái gì cơ, một tháng ư?”
“Chúng tôi ở đây ba năm còn chưa giải quyết được vấn đề, một tháng của anh có thể làm được chắc?”
“Anh có biết rốt cuộc cái lớp / đáng sợ thế nào không?”
“Hiệu trưởng, ông xem bộ dạng vừa rồi của anh ta có chỗ nào giống thầy giáo không? Quá là kiêu căng.”
“Hiệu trưởng, người như thế này là kẻ tồi tệ, làm sao có thể làm giáo viên được chứ?” Từng lời nói châm chọc và tiếng cười nhạo vang lên.
“Tôi cá một ngày, trước bữa tối hôm nay nếu như anh còn có thể đứng ở đây thì coi như tôi thua.” Một thầy giáo đứng dậy nói.
“Được, tôi cũng cá một ngày, trước giờ tan làm hôm nay anh chắc chắn sẽ bị chơi chết.” Một giáo viên khác cũng đứng lên.
“Một ngày hôm nay, nếu như anh có thể tiếp tục ở lại lớp / thì sau này chúng tôi đều sẽ gọi anh là thầy.”
“Tôi không cần đám học sinh có lòng bất chính như các người đâu.” Lạc Tú cũng châm chọc nói.
Hơn nửa giáo viên đều đứng dậy.
“Thế này đi, nếu hôm nay lớp / xảy ra chuyện, tôi sẽ rời đi.”
“Nếu lớp / không sao hoặc tôi không xảy ra chuyện gì, thì những giáo viên hiện giờ đang đứng mỗi người sẽ phải chạy năm mươi vòng quanh sân thể dục cho tôi.” Khóe miệng Lạc Tú xẹt qua một sự chế giễu.
“Được, anh tưởng tôi sợ anh chắc.”
“Được, một lời đã định.”
Cuộc họp giải tán.
“Chào thầy Lạc, tôi họ Chu, là giáo viên tiếng anh của lớp / , anh vừa mới tới e là còn chưa rõ tình hình, có điều lúc nãy anh quá kích động rồi.”
Thầy Chu có vẻ rất nhiệt tình, là một thầy giáo khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Sao thế?” Lạc Tú đi trên hành lang, thầy Chu đuổi theo sau.
“Thầy Lạc, tôi khá thích anh nhưng anh quá kích động rồi đấy.
Anh không biết mấy đứa nhỏ đó đứa nào cũng có lai lịch cực lớn, hai người trước đó, thầy Lương và thầy Trần giờ vẫn đang nằm viện kìa.” Thầy Chu nhắc nhở anh.
“Không sao, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm một chút mà thôi.” Lạc Tú có vẻ rất tự tin.
“Haiz được rồi, nhưng anh vẫn nên cẩn thận chút.
Có điều thầy Lạc à, hành động vừa rồi của anh rất ngầu đấy.
Trần Hữu kia dựa vào quan hệ gia đình vẫn luôn chèn ép chúng tôi.
Còn cả Tôn Huy Nam kia nữa, hiện giờ cũng theo phe anh ta, chúng tôi sớm đã chướng mắt bọn họ rồi.”
Thầy Chu rõ ràng vô cùng khác biệt, bây giờ những giáo viên khác nhìn thấy anh là muốn trốn, hận không thể tránh Lạc Tú càng xa càng tốt, chỉ có một mình anh ta đứng ra lôi kéo Lạc Tú làm quen.
Có điều anh ta cũng lo lắng cho Lạc Tú, dù sao Lạc Tú thể hiện tài năng quá mức, hơn nữa đám học sinh lớp / thực sự có thể làm bất cứ chuyện gì, một giáo viên mới đến như Lạc Tú sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Mà ở nơi khác, Tôn Huy Nam đứng bên cạnh Trần Hữu hỏi.
“Thầy Trần, chúng ta có cần ra tay không?”
“Đưa thông tin của anh ta cho học sinh lớp / , tôi lại muốn xem xem hôm nay anh ta sẽ chết thế nào.”
Lớp / , giờ tự học buổi sáng.
“Này Chí Cường, cậu nói thêm với mọi người về chuyện của Lạc Gia đi.” Một đám học sinh vây tròn lại với nhau, ở giữa là một cậu thanh niên trông rất sạch sẽ sáng sủa, khoảng mười bảy tuổi.
Lưu Chí Cường, con trai của một nhân vật lớn thành phố Thông Châu, cũng là một trong những người có vị trí cao nhất ở lớp / , hoặc có thể nói là một trong những người có vị trí cao nhất ở trường trung học Uất Kim Hương.
“Vậy tôi sẽ kể tiếp cho các cậu.
Nghe nói lúc ấy người tên là Vạn Thiên Sơn rất kiêu ngạo đứng ra, sau đó hét lớn một tiếng, súng đạn cũng không làm ta bị thương được, ai có thể khiến ta bị thương chứ?”
“Lúc này Lạc Gia lên đài, nghe nói Lạc Gia rất trẻ tuổi, Lạc Gia nói, anh là cái thá gì, tôi chỉ cần ba đấm là đánh chết anh.
Cậu không biết đâu, lúc ấy Lạc Gia ngầu cực kỳ luôn.” Lưu Chí Cường vô cùng kích động, vừa nói vừa khua tay múa chân.
“Haiz, không biết Lạc Gia đã có bạn gái chưa nhỉ?” Có một bạn nữ khác trong lớp vừa trang điểm vừa hỏi.
“Thi Thi, cậu đừng mơ mộng nữa, nhân vật như Lạc Gia mà cậu còn muốn làm người phụ nữ của anh ấy sao?” Một cậu thanh niên đeo kính râm trông có vẻ rất điềm đạm nhưng trên cánh tay lại có hình xăm mở miệng nói.
“Này lớp trưởng, không phải cậu nói cậu đã tìm được lão đại rồi à, là em trai của Quảng Khôn ở khu vực này sao? Lúc đó Quảng Khôn không có ở đó, cậu xem hỏi thăm thêm chút đi.” Thi Thi lại hỏi.
“Đừng ồn ào, nghe Chí Cường kể tiếp đi.”
Đây là dịp hiếm khi lớp / cùng nhau tụm lại với nhau nghiêm túc bàn luận một chuyện, bởi vì hiện giờ tất cả mọi người đều rất sùng bái người tên là Lạc Gia này.
Bởi vì mỗi người trẻ tuổi đều có ước mơ mình là anh hùng, ước mơ có một thân võ công tuyệt thế.
Mà con gái lại càng thích đại anh hùng giống như vậy.
Lúc ấy mọi người ở khắp Thông Châu đều không biết làm sao với Vạn Thiên Sơn, chỉ có Lạc Gia…”
“Rốt cuộc Lạc Gia tên là gì thế?”
“Không tra ra được, cũng không dám tra.
Nhân vật kiểu này chỉ nhìn một cái thôi là đại lão Thông Châu đã sợ chết khiếp, ông nội Diệp Thánh Đào là nhân vật lớn cỡ nào chứ, nghe nói cũng phải nhường Lạc Gia ba phần.”
Đám nhỏ ở lớp / đều là con nhà có bối cảnh lớn, đối với chuyện xảy ra gần đây ở thành phố Thông Châu chắc chắn đều đã nghe thấy, chỉ là chỉ có thể nghe được chút ít mà thôi.
Nhưng cả lớp / này có thể nói đều đã trở thành người hâm mộ Lạc Gia rồi.
“Lớp trưởng, điện thoại cậu kêu kìa.”
Lớp trưởng lớp / , Hàn Phong, người thề rằng sẽ phải làm hoàng đế ngầm của Thông Châu, giờ phút này Hàn Phong lấy di động ra xem sau đó nở nụ cười.
“Mọi người yên lặng một chút, chủ nhiệm mới của chúng ta đến rồi.
Lạc Tú, hai mươi tuổi chưa kết hôn, vừa bị bạn gái đá, là một người trẻ tuổi đến từ thị trấn ở nông thôn.
“Cái thứ khỉ gió gì vậy?” Vẻ mặt Hàn Phong khó chịu, giơ chân đá thẳng vào bàn học.
“Ai gửi cậu tin này thế?” Lưu Chí Cường nhíu mày hỏi.
“Còn có thể là ai, là cậu Trần của chúng ta thôi.” Hàn Phong cười khẩy một tiếng.
“Thông tin của chủ nhiệm mới đến.”
“Này, cùng họ với Lạc Gia à?”
“Đừng mơ nữa đi, Uất Kim Hương có thể có năng lực lớn thế sao, mời được cả Lạc Gia qua đây ư? Ba tôi còn chẳng có mặt mũi lớn như vậy nữa kìa.” Lưu Chí Cường cười nói: “Nghe nói chị gái Diệp Song Song của tên Diệp Thánh Đào kia cũng muốn bái Lạc Gia làm thầy nhưng chỉ có thể làm học trò trên danh nghĩa, Uất Kim Hương có thể có năng lực lớn vậy sao?” Lưu Chí Cường nói vậy, cảm xúc mọi người đang dâng trào lại trầm xuống..