Không qua bao lâu, mười mấy giáo viên không hề tình nguyện đi đến sân thể dục.
“Thầy Lạc, thầy xem hôm nay thầy vừa tới mà đối xử với đồng nghiệp như thế có phải không hay lắm không.
Sau này mọi người còn phải làm việc với nhau mà?” Hiệu trưởng đứng ra giảng hòa.
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu nói.
“Tăng cường rèn luyện thân thể mà thôi, không thể cứ để học sinh chạy được, làm giáo viên thì nên đi đầu chứ.
Các người ai nấy đều béo ục ịch như heo ấy, nên luyện tập chăm chỉ vào.”
Lạc Tú không chút lưu tình, trực tiếp châm chọc.
Hơn nữa những lời này nói trước mặt mọi người, gần như mọi người đều nghe thấy.
“Tên họ Lạc kia, anh?”
“Đừng lằng nhằng nữa, chạy cho tôi, nếu như các người không cần danh dự thì có thể không cần chạy, vậy sau này cũng đừng đứng trước mặt tôi rề rà.
Có bản lĩnh dám chơi thì dám chịu đến cùng cho tôi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Mà Trần Hữu liếc nhìn Tôn Huy Nam, bọn họ sẽ không nhịn cục tức này, càng không chấp nhập hạ mình trước mặt Lạc Tú.
Bọn họ cắn răng bắt đầu chạy.
Nhìn thấy Trần Hữu và Tôn Huy Nam bắt đầu chạy, những người khác tự nhiên cũng chạy theo sau.
“Kìa kìa, hiếm gặp lắm đó, những thầy cô này cũng sẽ chạy à?”
“Đó không phải là thầy Triệu sao?”
“Thầy Triệu cố lên, không được thua tên mập Tôn Huy Nam đâu.”
Đám học sinh lớp số cười hi hi ha ha ở sân thể dục, cười đến đau cả bụng.
“Giáo viên mới đến này cũng khá thú vị đấy.” Lưu Chí Cường thở dài nói.
“Có điều lớp số chúng ta sẽ không chấp nhận anh ta là giáo viên chủ nhiệm.”
Mấy chục giáo viên chạy vòng quanh sân thể dục, cảnh tượng này khá rầm rộ, lập tức thu hút rất nhiều học sinh đến xem.
Mười mấy giáo viên kia thường ngày có chạy bộ bao giờ đâu, không đến một vòng đã mệt thở hồng hộc, thậm chí bắt đầu vã mồ hôi.
“Chuyện gì vậy? Sao nhiều giáo viên chạy bộ thế?”
“Hì hì, tôi cũng không biết, mau đi gọi mọi người đã về phòng ký túc qua đây hóng chuyện đi.”
Một truyền mười, mười truyền trăm, nhất thời gần như toàn trường đã tới đây xem.
Mấy ngàn người vây quanh xem, khiến cho mười mấy thầy cô vừa thẹn vừa xấu mặt, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Tú.
“Đại học thể dục hàng năm đều là đám người kia xem chúng ta chạy, khiến chúng ta mệt như chó, hôm nay thấy bọn họ chạy, mẹ nó thật sự hả giận mà.” Có học sinh vui mừng như điên.
“Đúng vậy, cậu xem đó không phải là chủ nhiệm lớp ta sao? Năm ngoái cứ bắt tôi phải tham gia chạy m, tôi muốn xem xem lão có thể tự mình hoàn thành m hay không.”
Đám học sinh nói chuyện không hề kiêng nể gì khiến các giáo viên đang chạy bộ càng thêm hận Lạc Tú.
Chỉ là khi bọn họ quay đầu nhìn về phía Lạc Tú, suýt chút nữa đã tắt thở.
Chỉ thấy Lạc Tú không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế nằm, lúc này đang nhàn nhã nằm trên ghế, tay phải bưng một ly trà, tay trái kẹp một điếu thuốc, hoàn toàn không để tâm đến hình tượng giáo viên.
Mà hiệu trưởng đứng bên cạnh Lạc Tú, hai người chỉ chỉ trỏ trỏ đám giáo viên đang chạy, giống như đang thảo luận chuyện gì.
“Tình hình cơ bản tôi đã hiểu rồi, vậy thì cứ dựa theo ý của anh Lạc mà làm, chỉ là tôi ở đây xin nhờ anh Lạc nếu như có thể thì vẫn sẽ quản lý học sinh lớp số .”
Hiệu trưởng thở dài một tiếng, vừa rồi Lạc Tú đã nói tất cả chuyện của An Linh Như cho hiệu trưởng nghe.
“Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm thôi mà, hơn nữa tôi cũng đã quan sát rồi, đám trẻ này thật ra không hư, chỉ là quá kiêu ngạo, cộng thêm đang ở thời kỳ phản nghịch, nếu như không có được sự công nhận của bọn chúng thì bọn chúng mới làm ra những chuyện như trước kia.” Lạc Tú chậm rãi nói.
“Tôi tin anh Lạc nếu đã nói ra những lời này vậy thì anh nhất định có thể quản lý tốt lớp số .
Nói thật lòng lúc trước tôi chỉ là ngại áp lực phía bên trên đặt lên người mình nên bản thân tôi không ủng hộ anh Lạc.”
“Nhưng mà thấy những chuyện hôm nay anh lạc đã làm, thêm cả những lời anh vừa nói, tôi xin lỗi anh vì cái nhìn xem nhẹ của mình lúc trước đối với anh.” Hiệu trưởng xin lỗi từ tận đáy lòng.
Tại sao Lạc Tú nhất định phải kiên trì cho đám giáo viên này chạy bộ, theo ông ta thấy thì thực tế cũng là để làm cho lớp số xem, như vậy sẽ càng dễ dàng đứng chung chiến tuyến với học sinh lớp số , càng dễ quản lý hơn.
Đối với điểm này, Lạc Tú lại không hề nghĩ nhiều.
Thực tế anh không thèm quan tâm đến lớp số gì đó, bắt đám giáo viên kia chạy đơn thuần là vì sáng hôm nay bọn họ đã đắc tội anh.
“Chí Cường, tên này cũng có chút tài năng đấy, ấn tượng của tôi với anh ta đã thay đổi không ít.” Một cậu thanh niên cao hơn mét tám bước tới, dáng người vô cùng rắn chắc.
“Đừng xem thường, nói không chừng tên này lành nghề rồi.” Lưu Chí Cường thực sự rất thông mình, sớm đã nghĩ tới một khả năng khác.
“Ngày mai không phải là tiết thể dục sao, tôi đi thử anh ta xem.
Nếu như không qua được cửa của tôi vậy thì tôi cho anh ta biết tay.” Cậu thanh niên cao cao kia cười nói.
Cuộc chạy bộ này mãi đến đêm khuya mới kết thúc, cho dù có người trong đó chạy đến ngất đi thì Lạc Tú cũng không bỏ qua.
Thật ra rất nhiều người chạy đến cuối cùng hoàn toàn định không nhận thua, nhưng có vẻ Lạc Tú đã sớm chuẩn bị, để cho hiệu trưởng đích thân theo dõi.
Hiệu trưởng hết cách, đành phải theo Lạc Tú làm kẻ ác.
Chỉ là tất cả mọi người đều không hận hiệu trưởng, vẫn là hận Lạc Tú.
Lạc Tú lại bày ra vẻ mặt chẳng sao cả.
Cuối cùng rất nhiều người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, thậm chí Trần Hữu còn nằm trên mặt đất.
Đây là sự sỉ nhục.
Đường đường là con trai của sếp phó về hưu, nhân tài tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài vậy mà lại bại trong tay một tên lưu manh nhà quê.
Mà điều này cũng trực tiếp khiến cho mấy chục giáo viên hợp lại với nhau, không chỉ chướng mắt Lạc Tú, giờ đã muốn lột da anh.
Trong mười mấy người có nhiều người là giáo viên lâu năm, hôm nay thực sự đã mất hết mặt mũi.
Mà người khởi xướng tất cả mọi chuyện này là Lạc Tú, không ai sẽ nghĩ bởi vì bản thân họ khinh thường Lạc Tú nên mới tạo thành mọi chuyện thế này.
Ngày hôm sau có một bộ phận giáo viên xin nghỉ vì tối qua thực sự quá mệt mỏi.
Đến buổi chiều, tiết đầu tiên chính là tiết thể dục.
Tiết thể dục thường vẫn là tiết học mọi người yêu thích, bởi vì tiết thể dục cũng chỉ cần tập teung một chút rồi thôi, sau đó sẽ là bản thân tự do hoạt động.
“Lão Lý, cầm bóng rổ theo đi, đợi lát nữa chúng ta chơi.”
“Tiểu Trư, lát nữa đi WC hút thuốc đi.” Một đám người đã hứa hẹn xong.
“Cao Mãnh, lát nữa cậu có chơi bóng rổ không?”
Cao Mãnh, người cũng như tên, cơ thể vô cùng cao lớn vạm vỡ.
Cậu ta mới mười bảy tuổi đã cao hơn mét tám, hơn nữa còn có thể cao thêm được.
Điều quan trọng nhất là năng lực vận động của người này thực sự có thể nói là biến thái.
Nghe nói người của đội tuyển tỉnh đã tìm cậu ta rất nhiều lần, hi vọng cậu ta tốt nghiệp cấp ba sẽ tham gia đội tuyển tỉnh.
“Không được, tôi phải thử thách vị chủ nhiệm mới của chúng ta, các cậu cứ đợi xem kịch hay đi.” Cao Mãnh khởi động thân thể một chút.
“Được, chúng ta cứ đợi anh ta mất mặt.”
Đối với Cao Mãnh mà nói, không ai nghi ngờ gì hết, bởi vì nếu nói đến thể dục, đừng nói là giáo viên, đến cả vận động viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã đánh bại Cao Mãnh.
Không chỉ nói cái gì đứng đầu toàn trường, người ta còn là người đứng nhất toàn tỉnh nữa.
Rất nhanh chóng, tiết thể dục đã bắt đầu.
Đám học sinh lớp số lười biếng đi về phía sân thể dục.
Sau đó ai nấy đều mất hết tinh thần, vặn eo khom lưng đứng ở nơi đó.
Thậm chí còn có mấy người dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Còn chưa bắt đầu mà mấy nữ sinh đã chạy tới xin Lạc Tú nghỉ.
“Thầy ơi, bà dì của em đến rồi, không thể vận động.”
Câu này chắc chắn là giả, Lạc Tú đương nhiên có thể nhìn ra được.
“Nói với bà dì nhà em một tiếng, hôm nay đóng cửa không tiếp, ngày mai lại đến.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Hiện tại bắt đầu chạy.” Lạc Tú cũng không chỉnh lại đội hình, nói thẳng luôn.
Mấy nữ sinh đang muốn tranh cãi, bỗng nhiên có một tiếng hét lên.
“Thầy ơi chờ một chút.”
Cao Mãnh đứng dậy, thật ra không cần đứng thì Cao Mãnh cũng có một cảm giác như hạc giữa bầy gà.
"Làm sao vậy?" Lạc Tú hỏi.
"Thầy ơi, thầy có phải là giáo viên thể dục không?" Cao Mãnh truy hỏi..