“Tôi nói các cậu nghe, lúc ấy các cậu không nhìn thấy thầy Lạc ngầu thế nào đâu.” Hàn Phong vừa khoa chân múa tay vừa hưng phấn nói.
Cả lớp số ba vây quanh bên cạnh Hàn Phong, nghiêm túc nghe cậu ta kể chuyện.
“Lúc ấy thầy Lạc cười khẩy một tiếng, Quảng Khôn? Sau đó thầy lại hét to, Quảng Khôn, nhảy lên trên cho tao.”
“Tôi nói các cậu nghe, lúc ấy Quảng Khôn gần như chạy bò lên trên, sợ té đái ra quần.
Lên trên đó, thầy Lạc tát mạnh một cái lên mặt Quảng Khôn, Quảng Khôn bị đánh không dám nói câu nào.” Trên mặt Hàn Phong lộ ra vẻ sùng bái.
“Đó là Quảng Khôn đấy, lão đại của khu Tân Bắc.
Trước mặt hơn một trăm đàn em của mình, anh ta bị thầy Lạc đánh không dám ho he câu nào.” Hàn Phong còn đang bốc phét thì tiếng chuông vào học đã vang lên.
“Reng reng reng…”
Nhất thời tất cả lớp số ba nhanh chóng ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở vị trí của mình, lấy sách giáo khoa ra ngồi chờ đợi.
Không ai dám nghịch ngợm, cũng không có ai dám gây sự như trước kia nữa.
Có lẽ là vì hiện giờ học sinh cả lớp đều đã bị Lạc Tú thuần phục, có lẽ là vì Lạc Tú đã mở cuộc họp phụ huynh, bọn họ đều đã bị ba mẹ cảnh cáo.
Nhưng lý do quan trọng nhất chính là, hóa ra thầy Lạc chính là Lạc Gia trong truyền thuyết.
Đó là thần tượng của lớp số ba bọn họ.
Chỉ một điểm này thôi đã đủ rồi, vì vậy hiện giờ lớp số ba đã thay đổi hành vi thái độ, lớp / xưng bá ba năm nay ở Uất Kim Hương giờ đã biến thành một đám trẻ ngoan ngoãn.
Thầy dạy tiết tiếp theo hơi ngạc nhiên ngẩn người.
Thậm chí có giáo viên còn cảm thán từ tận đáy lòng, thầy Lạc thật sự có thủ đoạn, đây là lớp /đó, là cái lớp từ trước đến nay không chịu nghe lời ai hết.
Thầy Lạc mới đến có một tuần đã dạy dỗ lớp này trở nên nghe lời.
Lúc trước thầy Lạc tuyên bố cần một tháng, hiện tại xem ra một tuần đã đủ rồi.
Thậm chí lúc đang học tiết ba, có rất nhiều giáo viên chạy tới xem, bởi vì lớp / có thể nghiêm túc học hành đó là cảnh tượng hiếm có như mặt trời mọc đằng tây.
Ở bên kia, cửa phòng Lạc Tú có người gõ cửa, Lạc Tú mở ra, vừa nhìn đã thấy Phi Long.
Vẻ mặt Phi Long đầy vẻ xin lỗi, đằng sau anh ta còn có một người đàn ông trông khá hào hoa phong nhã, đeo gọng kính màu vàng, nhưng người đàn ông đó lại khiến cho người ta có cảm giác ngạo mạn vô lễ.
Chu Tử Thiên lại giống như tháp sắt, đứng ở bên cạnh người đàn ông đeo kính vàng, nhìn Lạc Tú với một tư thái từ trên cao nhìn xuống.
“Anh chính là Lạc Tú?” Chu Tử Thiên khinh thường nhìn thoáng qua Lạc Tú, sau đó hơi lắc đầu.
Hình thể này, vóc dáng này, nếu thật sự gặp phải một cao thủ lợi hại, e rằng còn không trụ nổi qua một hiệp.
Trước khi anh ta đến, ít nhiều vẫn còn tưởng rằng dù Lạc Tú có yếu cũng không đến nỗi yếu ớt như thế này.
Nhưng mà sau khi gặp nhau, anh ta đã hoàn toàn thất vọng với Lạc Tú.
So với những người chân chính chuyên nghiệp như anh ta thực sự kém rất xa.
“Anh chính là Lạc Tú nhỉ?” Người đàn ông đeo cặp kính vàng không cảm xúc nói.
Anh ta là người của Cục an ninh, đám nhân sĩ thượng lưu nói chuyện với anh ta đều phải nể mặt nể mũi, vì vậy tự nhiên cũng dưỡng ra thành tư thái kiêu ngạo lạnh lùng.
“Có việc gì?” Lạc Tú nhướng mày, đối phương hơi mất lịch sự.
“Quả nhiên không thể chịu được.
Phi Long, đây là chuyện các anh làm đây sao? Tôi còn tưởng rằng các anh sẽ tìm một cao thủ quốc học, không ngờ trông có vẻ đúng là một tên côn đồ.”
Trong ánh mắt và giọng điệu của người đàn ông đeo kính vàng tràn đầy sự khinh thường nồng nặc.
Trước đó anh ta còn tưởng dù Lạc Tú rất kém cỏi, nhưng không ngờ sau khi gặp lại càng kém hơn.
Thân là người của Cục an ninh, anh ta đã gặp qua rất nhiều người được gọi là kỳ nhân dị sĩ, có điều đa số đều chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi.
Đoán được có vẻ như Lạc Tú không khác kẻ lừa đảo là bao, hơn nữa thoạt nhìn quá sức bình thường, lại càng khiến cho anh ta thất vọng hoặc là khinh thường Lạc Tú, tự nhiên thái độ đối với Lạc Tú lại càng kém hơn.
“Anh này, lời anh nói hơi khó nghe đấy.” Lạc Tú hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
“Hừ, khó nghe? Anh biết chuyện này quan trọng thế nào không? Cũng phải, một tên côn đồ trên xã hội như anh thì có thế biết được bao nhiêu chứ?” Người đàn ông đeo kính vàng rất khinh thường Lạc Tú, lời trong ý ngoài đều mang theo sự châm chọc.
Lúc này Lạc Tú cũng vô cùng không vui, khuôn mặt anh tối sầm lại.
“Có việc gì thì nói đi, không thì cút.”
“Này anh, anh có biết anh đang nói chuyện với ai không? Chú ý thái độ của anh.” Chu Tử Thiên bỗng nhiên quát lớn nói.
Sắc mặt Lạc Tú lập tức thay đổi, khuôn mặt lại càng tối sầm đi.
“Người đứng trước mặt anh chính là lão đại Cục an ninh, vậy mà anh lại dám hỗn xược như thế?”
Chu Tử Thiên lạnh lùng nhìn Lạc Tú, anh ta cũng rất khinh thường Lạc Tú, hoặc là nói anh ta hoàn toàn không để người trẻ tuổi trước mặt mình này vào mắt, trông lỗ mãng vô lực như thể chẳng có chút khí thế nào.
Anh ta chính là người cầm đầu trước kia đã từng bảo vệ khu Trung Phi, hơn nữa còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau đó lại được đi bồi dưỡng ở trường chuyên nghiệp, đương nhiên là khinh thường người có vẻ ngoài bình thường như Lạc Tú.
“Thật ngại quá, tôi chẳng quan tâm anh ở cục gì, không có việc thì cút ngay cho tôi, mẹ kiếp đừng có đứng ở cửa chỗ tôi nói nhảm.” Lạc Tú thực sự bực mình, không nể nang một chút nào cả.
“Bỏ đi Tử Thiên, anh so đo với một tên lưu manh làm gì? Chúng tôi đến đây chỉ là để thông báo cho anh, chuyện bảo vệ con gái của giáo sư An anh không cần nhúng tay vào nữa, cũng không cần quan tâm.” Người đàn ông đeo cặp kính vàng nói, vẫn như trước không thể hiện cảm xúc gì.
Lạc Tú nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phi Long, vẻ mặt Phi Long đầy vẻ có lỗi, gật đầu.
“Hử?” Lạc Tú nhíu mày.
“Nói thật lòng, không phải tôi khinh thường anh nhưng mà trong mắt tôi, anh căn bản chẳng là cái thá gì.
Chu Tử Thiên tôi chính là người xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng Nanh Sói, lại được bồi dưỡng ở Học viện An ninh quốc tế Israel chuyên nghiệp nhất trên thế giới, đã từng bảo vệ một vài lãnh đạo của khu Trung Phi.”
“Anh thì sao? Chẳng qua chỉ là một tên nhân sĩ trong xã hội, nhiệm vụ này anh hoàn toàn không đảm nhận nổi.” Chu Tử Thiên rất kiêu ngạo nói, đồng thời cũng tràn ngập sự khinh thường nồng đậm với Lạc Tú.
Lạc Tú liếc nhìn Chu Tử Thiên, có lẽ so với người bình thường thì thật ra anh ta cũng tính là giỏi, nhưng nghiêm túc mà nói, anh ta không lọt được vào mắt Lạc Tú.
Lạc Tú đã nhìn rất kỹ, thực lực của người này thậm chí còn kém hơn cả hai tên cướp tối hôm qua.
Thực lực như vậy mà đòi đi bảo vệ An Linh Như ư?
Phải biết rằng, hai tên cướp tối hôm qua đã nói, bọn chúng còn có mười mấy tên đồng bọn xêm xêm hai người, thực lực của đám này e rằng anh ta còn không đối phó được một người, huống chi là mười người?
“Anh Lạc, xin lỗi anh nhưng chuyện này chúng tôi cũng hết cách.
Bây giờ chuyện này đã không thuộc quản lý của chúng tôi nữa rồi.” Phi Long mang theo vẻ mặt xin lỗi, anh ta cảm thấy trong chuyện này cấp trên rất có lỗi với Lạc Tú.
“Vì vậy chuyện này đã quyết định rồi?” Lạc Tú nhíu mày lại hỏi.
Phi Long bất đắc dĩ gật đầu.
Chuyện này đã không do quân đội bọn họ phụ trách mà bên Cục an ninh đã nhúng tay vào.
“Được.” Lạc Tú đồng ý rất dứt khoát..