Tất nhiên Lạc Tú cũng biết những chuyện đó, anh luyện công cả một đêm, lúc này trời đã sáng, vì thế Lạc Tú cũng quay về.
Về lại Hải Thượng Minh Nguyệt, đầu tiên Lạc Tú đi tắm rửa trước, đúng lúc anh đang tắm thì điện thoại đổ chuông.
“Anh Lạc, An Linh Như bị người ta bắt cóc rồi.” Là Phi Long gọi điện đến.
Lạc Tú không hề cảm thấy bất ngờ, vì thực lực của Chu Tử Thiên hoàn toàn không thể bảo vệ được An Linh Như, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.
“Chuyện này đã không còn liên quan gì đến tôi rồi, không phải sao?” Lạc Tú không can dự vào, vì nhiệm vụ của anh đã kết thúc rồi.
“Đêm qua bên Cục an ninh đã phái ba đợt cao thủ đi, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ đều đã bị đối phương giết sạch.
Vì thế bây giờ lãnh đạo bên Cục an ninh muốn mời anh Lạc ra tay.”
Phi Long im lặng một lúc, sau đó vẫn phải cắn răng nói.
“Xin lỗi nhé, tôi không rảnh!” Lạc Tú thẳng thừng cúp điện thoại.
Khi đó thái độ của lãnh đạo Cục an ninh với Lạc Tú rất tệ, hơn nữa tên Chu Tử Thiên ở bên đó cũng rất ngạo mạn, ngông cuồng, luôn miệng nói mình chắc chắn có thể bảo vệ tốt An Linh Như, bản thân mình rất chuyên nghiệp.
Nhưng kết quả thì sao?
Cho dù bây giờ kết quả có ra sao thì lúc trước, trước khi có chuyện xảy ra thì đá anh sang một bên, đến khi xảy ra vấn đề lại muốn gọi anh về ư?
Hành động đó gọi là gì?
Bọn họ thật sự coi Lạc Tú này là kẻ có thể kêu thì đến, đuổi là đi liền?
Nhưng Lạc Tú vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Tú mở cửa, Phi Long và Lưu Quyền đang đứng bên ngoài.
“Anh Lạc, thật sự xin lỗi anh, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” Phi Long cũng rất buồn bực, dù thế nào thì anh ta cũng không vừa mắt Lưu Quyền.
Người ta đã bảo vệ rất tốt, con mẹ nó tại anh ta cứ khăng khăng làm xáo trộn hết cả lên, bây giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn luôn.
“Tôi đã hoàn thành những việc tôi nên làm, vì thế xin lỗi nhé, vấn đề của các người không liên quan gì đến tôi.” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Anh là Lạc Tú phải không? Anh phải biết là lần này tôi đích thân đến đây đã là cho anh một cơ hội rồi!” Lưu Quyền vẫn giữ về cao ngạo không coi ai ra gì đó, thái độ cũng rất tệ.
Vì anh ta cho rằng, dù là với bất kỳ ai thì được làm việc, cống hiến sức lực cho Cục an ninh cũng đã là một cơ hội tốt, có thể nói là phải quỳ lạy để có được.
Hơn nữa, anh ta cũng không coi Lạc Tú ra gì, anh ta nghĩ Lạc Tú chỉ là một nhân vật bình thường trong xã hội thôi.
Nhưng Lưu Quyền vừa dứt lời, sắc mặt Phi Long lập tức thay đổi, con mẹ nó, anh đang nhờ người ta giúp đỡ đấy, thế mà vẫn trưng cái thái độ đó ra được ư?
Đến tìm Lạc Tú nhờ anh giúp đỡ còn phải nhờ vả lạy lục hết hơi, vì tính khí Lạc Tú là vậy, chỉ ưu nhẹ không ưa nặng.
Nếu anh còn tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn như vậy, có khi người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái đâu.
Lạc Tú tức đến bật cười trước thái độ và những lời đó của Lưu Quyền.
“Ồ? Cho tôi cơ hội ư?”
“Anh phải hiểu là chuyện tốt như này người khác có cầu cũng không cầu được.
Đúng là chúng tôi đang cho anh cơ hội đấy.”
“Xin lỗi nhé, tôi phải nghe điện thoại đã.” Đúng lúc này điện thoại của Lạc Tú bỗng đổ chuông.
“Alo? Thầy Lạc à, thầy có thể quay về đảm nhận lại vị trí giáo viên chủ nhiệm của lớp / trường Uất Kim Hương được không?”
Cuộc gọi này đến từ hiệu trưởng của trường Uất Kim Hương, vì sáng nay ông ta không chỉ phải đối mặt với chuyện An Linh Như bị bắt cóc mà còn phải xử lý chuyện Diệp Thánh Đào dẫn theo học sinh lớp ba thẳng tay đập vỡ hết tất cả kính trong phòng học trong các tòa nhà của trường, không bỏ qua một phòng nào, thậm chí phòng của hiệu trưởng cậu ta cũng đập.
Chưa hết, sáng nay Diệp Thánh Đào còn bỏ thuốc xổ vào đồ ăn trong căng tin, bây giờ hàng chục học sinh đã được đưa đến bệnh viện, người bên Sở Giáo dục còn đích thân đến để hỏi về chuyện này.
Bây giờ hiệu trưởng trường trung học phổ thông Uất Kim Hương cảm thấy mình sắp xong đời đến nơi rồi.
Trường xảy ra một chuyện lớn như vậy, ông ta hoàn toàn không cáng đáng nổi.
Người duy nhất có thể áp chế được đám học sinh hư này chỉ có Lạc Tú.
“Xin lỗi nhé, tôi không rảnh.” Lạc Tú thẳng tay cúp điện thoại, lúc đầu nhiệm vụ bảo vệ của anh kết thúc, thái độ của hiệu trưởng đã chứng tỏ mọi chuyện, vậy giờ ông ta còn cầu xin anh quay về ư?
Nằm mơ đi!
“Lạc Tú, anh thấy thế nào? Tôi hi vọng anh có thể biết trân trọng cơ hội này.” Lưu Quyền thấy Lạc Tú đã cúp điện thoại liền lên tiếng.
“Trân trọng? Cơ hội?” Lạc Tú bật cười, một nụ cười đầy mỉm mai.
Phi Long đứng bên cạnh nghe Lưu Quyền nói vậy chỉ muốn giáng cho anh ta một cái tát.
“Xin lỗi, nhé, tôi chỉ muốn nói rằng.” Nói đến đây, Lạc Tú ngừng lại để hắng giọng: “Con mẹ nó, anh là cái thá gì? Cho tôi cơ hội? Lạc Tú này lại cần cái cơ hội đó của anh quá! Có phải đầu óc anh có vấn đề không vậy? Bây giờ anh đang cầu xin tôi làm việc cho anh đấy, thế mà anh còn dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi? Anh đem cơ hội này cho người khác đi, anh giỏi giang thế cơ mà, anh tự đi mà cứu người đi.
Bây giờ, đừng đứng ở trước cửa phòng tôi làm phiền tôi nữa! Cút!”
“Rầm!” Lạc Tú thẳng thừng đóng sập cửa lại.
Không hề nể mặt bọn họ một chút nào hết!
Còn ở bên kia, sau khi Lạc Tú dập máy, hiệu trưởng đen mặt lại, đứng trong phòng làm việc, bây giờ tất cả giáo viên của trường đều đã tập trung ở đây.
Trần Hữu và Tôn Huy Nam cũng có mặt, lúc này họ đang cúi gằm đầu xuống, không dám nói một câu nào.
“Chủ nhiệm Trần, thầy Tôn, còn cả các giáo viên khác nữa, lúc đầu khi thầy Lạc đến trường chúng ta, các người hết lần này đến lần khác phản đối, sau đó năm lần bảy lượt tìm gặp riêng tôi, hy vọng tôi sa thải thầy Lạc ra khỏi trường.”
“Được lắm, bây giờ cuối cùng thầy Lạc cũng đi rồi, các người đã vừa lòng chưa?”
“Vậy các người cho tôi một cách giải quyết đi? Hiện giờ cả trường đã loạn cào cào lên như gà bay chó sủa, các người giải quyết cho tôi đi!”
“Còn nữa, Trần Hữu, không phải cậu luôn miệng nói là mình có thể quản lý tốt học sinh lớp ba sao? Vậy bây giờ cậu ra ngoài, kêu đám học sinh lớp ba quay về phòng học trật tự nghe giảng, học bài đi.”
“Cậu bị câm rồi hả? Sao không nói gì? Lúc trước không phải cậu giỏi nói lắm sao?”
“Không phải các người giỏi giang lắm sao? Thế nào, bây giờ các người xử lý ổn thỏa chuyện này cho tôi đi!”
Trần Hữu đứng ở bên cạnh, mặt xanh tím sưng vù cả lên.
Ngay cả Tôn Huy Nam cũng vậy, tối hôm qua đột nhiên có một đám người kéo đến cổng trường, thấy bọn họ là đánh nên họ đã bị đánh thành ra cái dạng này.
Nhưng lúc này bọn họ không dám nói một câu gì hết, cứ mặc cho hiệu trưởng mắng chửi như vậy trong văn phòng.
Vì bọn họ không thể nói được gì hết.
Bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Tú rời đi là mưu kế của bọn họ đã thành công.
Ai ngờ Lạc Tú rời đi, đau khổ của họ mới bắt đầu.
Ngay vừa nãy thôi, người của bên Sở Giáo dục đã tìm đến Trần Hữu, vì dù sao bây giờ anh ta cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba.
Nhưng đó không là chuyện tốt, vì bên Sở Giáo dục đã bày tỏ rõ, năng lực của Trần Hữu quá tệ, vừa tiếp quản lớp ba đã để xảy ra một trận hỗn loạn lớn như vậy.
Vì thế, bên Sở Giáo dục đã “bỏ rơi” Trần Hữu.
Nói cách khác, chuyện Trần Hữu muốn được đề bạt lên chức vụ cao hơn đã tiêu tan thành khói.
“Chuẩn bị xe, nhanh lên.” Hiệu trưởng bỗng gào lên.
“Hiệu trưởng, ông định làm gì?”
“Làm gì à? Tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là đích thân đến mời thầy Lạc về rồi.”
Bình luận nổi bật
Tổng số câu trả lời
Minh An
vừa lòng tao lắm
/
Vanhanh Dang
vừa lắm chi toi cho hs thui
/.