“Đoàn làm phim làm việc kiểu gì thế, đem an toàn của ta đặt trên người một thằng nhóc còn hôi sữa? Cái tên thuần hóa xà lúc trước làm ăn kiểu gì không biết, nói không đến liền không đến, hắn đang đi dạo quanh chợ mua thức ăn à?” tiếng cười khinh thường phát ra từ mũi gã đàn ông kia, thờ ơ liếc nhìn Trạch Vũ một cái, lại bỗng nhiên không rõ lý do mà run rẩy.
—— Ánh mắt thiếu niên này lãnh lẽo thấu xương, nhìn gã cứ như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
Cho dù khi diễn kịch, Chân Khả cũng chưa từng bị người nào nhìn như vậy, oán hận trong mắt vừa khắc sâu vừa chân thật, làm cho ngay cả cốt tủy của gã cũng nhịn không được phát động run rẩy.
…….. Tiểu tử này có ý gì? Vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, có đáng phải phát hỏa dữ dội như vậy không? Hơn nữa cho dù khinh thường ngươi thì thế nào, một đứa nhỏ xấu xa chơi đùa với xà mà cũng dám tỏ sắc mặt với gã!
Vẻ mặt Chân Khải lạnh lùng, đang muốn vênh mặt uy phong giáo huấn hắn một chút, lại phát hiện biểu tình Trạch Vũ không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng bình thản, thật giống như hận ý trong nháy mắt vừa nãy chỉ là ảo giác của gã mà thôi.
Vì thế Chân Khải nghẹn ra một chữ “Ngươi…….”, liền không biết nói gì nữa.
Lúc này đạo diễn thúc giục gã bắt đầu làm việc, gã cũng không muốn phí thời gian ở trong này với một tên thuần hóa xà, đành phải “Hừ” mạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Trạch Vũ lạnh lùng nhìn theo bóng dáng gã, ánh mắt chợt sáng chợt tắt.
Chỉ nghe thư ký trường quay gõ “Cạch” một tiếng, cảnh hội đèn chính thức quay hình.
Nữ diên viên minh diễm động nhân dẫn theo tì nữ xuyên qua dòng người, hai người đều mặc bố y, lại giấu không được một thân quý khí phồn hoa. Nữ tử mỹ lệ như vậy sao lại không khiến người khác chú ý, vì thế các nàng vừa đi đến đầu ngõ vắng vẻ, liền có lưu manh lớn mật nhìn chằm chằm hai mỹ nhân đang du ngoạn.
Chân Khải đóng vai nam chính đang ngủ gật trong ngõ hẻm.
Bên cạnh gã là một đại xà đang im lặng ngủ, nó chính là công cụ kiếm cơm của gã, cũng là người bạn thân thiết nhất trong đời thường.
Chân Khải đang giả vờ ngủ, trong lòng lại kiềm chế không được mà khẩn trương.
Gã có thể cảm giác được một thứ gì đó trơn trượt lại lạnh như băng đang tiếp xúc với da gã, cảm thụ không rét mà run kia làm gã nhớ đến ánh mắt của thiếu niên vừa rồi.
…….Đáng giận, thời khắc này sao có thể phân tâm, đừng nghĩ đến hắn nữa.
Chân Khải im lặng nuốt nước bọt, chờ đợi thời khắc anh hùng cứu mĩ nhân huy hoàng.
Nữ diễn viên vừa xấu hổ vừa giận dữ, hô to: “Đồ vô sỉ! Ngươi dám chạm vào bổn cô nương, bổn cô nương nhất định cho cả nhà ngươi chôn cùng!”
“Hề hề! Khẩu khí tiểu nương tử thật là lớn, không ngại ta hưởng dụng ngươi trước đã, nhìn ngươi đẹp thế này, muốn cái mạng nhỏ của ta cũng được,như thế nào?”
Đám sắc lang ỷ vào người đông thế mạnh, thị nữ sợ đến mức cả người phát run: “Dừng, dừng tay, các ngươi không được chạm vào tiểu thư nhà ta!”
“Ai u, hơn nửa đêm một mình dẫn theo tiểu cô nương xuất môn, lão tử chưa từng nghe nói có tiểu thư nhà nào lại làm như vậy, sợ không phải là tiểu thư nơi trăng hoa chứ?”
Chân Khải mắt lim dim loạng choạng đứng lên —— đến lượt gã lên sân khấu rồi.
Trạch Vũ đứng phía sau gã cách đó không xa, ra hiệu với đại mãng xà.
Chân Khải lộ vẻ mặt cười vô lại, thong thả bước ra từ ngõ tối, dung nhan gã tuấn mĩ còn mang theo ba phần lỗi lạc, thanh âm cũng là kiểu ngả ngớn mê người: “Chư vị huynh đài, muốn phong lưu thỉnh đi nơi khác.”
“Ngươi ở đâu chạy tới đây nói nhảm, lão tử ở trong này khoái hoạt e ngại ngươi lạp thỉ phóng thí lắm? Còn không mau cút đi!”
lạp thỉ phóng thí::”> đây là hành động đi đại tiện nha, các nàng tự hiểu đi:”>
Hai cô gái hướng ánh mắt cầu cứu đến gã, gã lại vờ như không thấy: “Danh tiết của các cô nương không liên quan gì đến ta, nhưng chư vị ở trong này lại quấy nhiễu mộng đẹp của ta, ta sẽ không bỏ qua.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe gã vừa dứt lời, trong bóng đêm phút chốc phóng ra một thân ảnh thô dài, giống như tia chớp nhằm vào hướng kẻ xấu, một cú va chạm làm cho toàn bộ bọn họ ngã lăn lộn, cả quá trình dứt khoát nhanh nhẹn không chút dây dưa, tất cả mọi người ở trong lòng thầm kêu một tiếng “Hảo!”
Lão Bạch kinh ngạc vừa sợ lại vừa mừng: “Không ngờ Trạch Vũ phối hợp với xà kia hoàn mĩ đến vậy, xem ra những lo lắng của ta trước đó là vô ích rồi.”
Chân Khải khẽ thở ra một hơi, ý nghĩ của gã cũng vừa khớp giống với lão Bạch, an lòng tiếp tục diễn xuất: “Các cô nương đã an toàn rồi, còn không mau mau rời đi?”
Thị nữ vừa e thẹn vừa sợ hãi tiến về phía gã nói lời cảm tạ, mà vị công chúa xinh đẹp kiêu sa tự mình xuất cung lại hai tay chống nạnh, hầm hầm giận dữ: “Ngươi vừa nói câu đó là có ý gì? Cái gì bảo danh tiết của ta không liên quan đến ngươi? Nhìn ngươi tướng mạo đường đường, không ngờ rằng lại là một kẻ không có trách nhiệm!”
Chân Khải mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ta cùng cô nương không thân cũng chẳng quen, đương nhiên là không có liên quan gì, đã ra ngoài vào ban đêm mà không dẫn theo hộ vệ, lại còn oán ai….Ngao!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nữ diễn viên trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn gã, tiếp đó khóe miệng nhếch lên không kìm được mà cười lớn thành tiếng.
Chân Khải lúng túng lại ảo nảo mà gãi gãi sau gáy —- ngay lúc vừa rồi xà kia cư nhiên vươn lưỡi ra liếm gã, cực kỳ khó coi, quả thực dọa gã giật cả mình!
Đạo diễn giơ tay bảo mọi người im lặng, nói: “Diễn lại!”
Thế là tất cả lặp lại, Chân Khải tiếp tục lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Đã ra ngoài vào ban đêm còn không dẫn theo…..Ngao!!”
Gã nhảy dựng lên ôm lấy cổ, quần chúng vây xem lại được một trận cười to. Nữ diễn viên cười đến gập bụng không đứng thẳng nổi: “Dẫn theo ngao? Ngao là cái thứ gì vậy, ha ha ha ha……”
Chân Khải lửa giận công tâm, quay ngoắc đầu lại trừng mắt nhìn Trạch Vũ trong góc sân: “Sao ngươi lại thế?!”
Trạch Vũ vô tội nhìn lại gã: “Ta làm sao chứ.”
“Ngươi sao không quản con xà này cho tốt?! Lão tử bị nó cắn hai lần rồi! Nếu không có năng lực thì mau cút đi!”
Hai mắt Trạch Vũ bắt đầu xuất hiện tia u ám tối tăm, hắn mím chặt môi, vẻ mặt âm lãnh, nếu Chân Khải mà đứng trước mặt hắn, nhất định sẽ bị bộ dạng này của hắn làm cho kinh hãi.
“Thật xin lỗi.” Trạch Vũ khẽ gật đầu, vung tay ra hiệu với đại mãng xà, nó liền ngoan ngoãn trườn qua.
“Được rồi được rồi, nóng giận làm gì, chẳng phải là chỉ bị cắn một chút thôi sao, xà này lại không có độc.” Đạo diễn lên tiếng trấn an diễn viên, ý bảo đoàn phim tiếp tục ghi hình.
Chân Khải nhìn theo bóng của Trạch Vũ,lại mắng mắng nhiếc nhiếc một câu gì đó.
Cuối cùng cũng xong cảnh đó, Trạch Vũ nhân lúc nghỉ giải lao, vác đại xà lên vai, thong thả đi đến bờ sông.
Thành trấn cổ kính sáng rọi ánh đèn, Trạch Vũ im lặng nhìn phù đăng trôi nổi trên mặt sông.
Đại xà vô cùng thân mật dùng đầu cọ vào hai má của hắn, thỉnh thoảng nghiêng đầu quẫy quẫy đuôi, như là muốn nói gì với hắn.
“Ngươi hỏi ta cùng gã khi đó…..?” Trạch Vũ lắc đầu “Lại nói đó là chuyện của nhiều năm về trước.”
Khi đó, Trạch Vũ còn chưa có bản lĩnh chạm vào tiếp xúc là hiểu được lòng người, Chân Khải cũng chỉ là một diễn viên phụ không không chút tiếng tăm.
Có một lần cần phải quay cảnh nhảy xuống vách núi, Chân Khải làm thế thân cho một minh tinh điện ảnh, không ai ngờ kết quả là hệ thống bảo vệ an toàn đột nhiên bị đứt, diễn viên phụ trẻ tuổi cứ như vậy mà rơi xuống vách núi.
Tất cả mọi người đều nghĩ gã nhất định chết rồi, nhưng vận khí của gã thật sự rất tốt, chạc cây rậm rạp tầng tầng lớp lớp giảm đi xung động, hơn nữa tố chất thân thể của Chân Khải cũng khá vượt trội, khi tiếp đất thì chỉ bị thương một chút, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng chính lúc này,Trạch Vũ cùngười bằng hữu ra ngoài tìm thức ăn, vừa lúc phát hiện Chân Khải đang hôn mê.
Trạch Vũ cho tới giờ vẫn còn nhớ rõ, hắn cùng bằng hữu lúc trước đã không ngại cực khổ thế nào để chữa thương cho người này.
Chân gã bị gãy, chúng nó mỗi ngày đều tìm thảo dược tốt nhất cho gã, gã không thể hoạt động, chúng nó liền đưa rau quả dại cho gã lấp đầy bụng. Có thể nói nếu không có chúng nó, Chân Khải bất luận như thế nào cũng khó giữ được một mạng này.
Lúc đầu Chân Khải vì cô đơn, cũng sẽ trò chuyện với chúng nó, Trạch Vũ nghe được cái hiểu cái không, nhưng cảm thấy vô cùng thú vị. Đây là nhân loại đầu tiên mà Trạch Vũ tiếp xúc, bởi vậy càng lưu luyến không muốn xa rời, Trạch Vũ thậm chí còn tưởng tượng sau này dùng bộ dáng nhân loại xuất hiện trước mặt gã, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào.
Nhưng mà hắn chung quy không đợi được đến ngày thẳng thắn gặp nhau đó.
Một tuần sau, đội cứu hộ tìm được Chân Khải, khi đó Chân Khải đang ăn hoa quả do con rắn nhỏ mang đến, hắn thấy rốt cuộc cũng có người đến cứu mình, nhất thời kích động kêu to lên.
Bộ dáng sinh long hoạt hổ của Chân Khải khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ, gã kể lại chuyện mình được hai con rắn cứu mạng, môi người vừa sợ lại vừa ngạc nhiên. Có người đề nghị: “Không bằng bắt bọn nó mang về đi, động vật có linh tính như vậy bán đem bán cũng không tệ.”
Chân Khải cũng có ý bắt bọn nó làm của riêng, nhưng khi gã đưa tay định bắt bằng hữu của Trạch Vũ, con rắn nhỏ kia bản năng cảm thấy được nguy hiểm, liền nhẹ nhàng cắn gã một cái. Chân Khải hoảng sợ, chỉ lo xà này có độc, kinh hoảng nhảy lùi ra nhưng lại theo bản năng cầm lấy một tảng đá ném về hướng nó. Con rắn nhỏ ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ người được mình cứu cư nhiên lại muốn ra tay sát hại nó, trong lúc nhất thời ngớ người, liền cứ như vậy dễ dàng bị chôn vùi dưới tảng đá lạnh lẽo.
Trạch Vũ trơ mắt nhìn thi thể đồng bạn dần dần cứng đi, mà nam nhân kia sau khi ngây người ra một lúc thì cũng không biểu hiện một chút áy náy, còn không vui nhíu mày mắng chửi: “Chết tiệt cư nhiên dám cắn ta…… Quên đi quên đi, ta phải nhanh chóng đến bệnh viện khám xem xà này có độc hay không, thực con mẹ nó xui xẻo!”
Trạch Vũ ngây dại, dù thế nào cũng không ngờ được gã cư nhiên là loại người như thế.
Mãi đến khi Chân Khải khuất khỏi tầm mắt không thấy tăm hơi, hận ý khắc cốt ghi tầm dần trào lên trong lòng nó.
—— nguyên lai đây là nhân loại, khi cần ngươi thì sẽ làm ra vẻ mặt ôn hòa, một khi ngươi không còn hữu dụng nữa, gã ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc mà đoạt đi tánh mạng của ngươi.
“…….. nếu lúc đó không phải ta đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, không được phạm sát giới, ta lúc ấy sẽ đòi mệnh tất cả bọn họ.” Trạch Vũ lạnh lùng nói.
Đại mãng xà vừa thương tâm vừa phẫn nộ vươn lưỡi an ủi hắn, chính là bọn họ đều hiểu được, không ai định tội Chân Khải vì gã đập chết một con rắn, mặc dù xà kia là bằng hữu tốt nhất của Trạch Vũ, nhưng động vật cũng chỉ là động vật, ở trong mắt nhân loại sinh mệnh của chúng nó vô cùng thấp kém.
Trạch Vũ nắm chặt bàn tay, sát ý hiện lên, “Ta sẽ không để cho gã sống tốt, gã phải trả giá đại giới.”
Đại mãng xà nghiêng đầu thè lưỡi.
Trạch Vũ lắc đầu nói: “”Không, ta sẽ không giết gã, làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Sâm ca.”
Đại mãng xà thấu hiểu, lắc lắc cái đuôi, lại cọ cọ lên tay Trạch Vũ.
Đúng lúc này, xa xa phía sau Trạch Vũ truyền đến tiếng gọi của lão Bạch: “Trạch Vũ, mau tới đây, phải tiếp tục quay màn tiếp theo rồi!”
Hắn dừng một chút, lại khôi phục bộ dáng đạm mạc, xoay người mang theo mãng xà trở về trường quay.
Sau khi kết thúc buổi quay phim hôm đó, Trạch Vũ nhận được điện thoại của Đàm Sâm.
Đồng chí chị dâu có vẻ vô cùng quan tâm đến tình trạng công việc, ăn uống, chỗ nghỉ ngơi của hắn, cũng dặn dò hắn phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Trong lòng Trạch Vũ cảm thấy có chút dễ chịu, “Đã biết, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Đàm Sâm căm giận nói: “Một giấc ngủ thẳng tới bảy giờ tối, làm sao còn ngủ được nữa.”
“Nga?” Trạch Vũ nhướng mi, “Nhất định là đại ca ta lại lăn qua lăn lại ngươi quá mức, ta sẽ giáo dục lại y.”
Đỉnh đầu Đàm Sâm ầm ầm bốc lên một đám mây hình nấm nóng hầm hập, mặt đỏ đến mức có thể xuất huyết, “Ngươi một tiểu hài tử nói chuyện như vậy là không đứng đắn!”
“Sâm ca, ta còn nhỏ sao?” Trạch Vũ nhịn không được cong lên khóe miệng.
Đàm Sâm không thể phản bác, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận tắt điện thoại.
Trạch Đằng đang đứng trong bếp vừa nấu cháo vừa ngâm nga ca hát, Đàm Sâm hùng hổ xông tới, nhắm ngay cái ót của y tung ra Thiết Sa Chưởng!
“Ai u!” Trạch Đằng la lớn, “Thân ái, ta lại làm sai cái gì nha?”
“Sự tồn tại của ngươi chính là một sai lầm!”
Trạch Đằng khó hiểu chớp mắt: “Bảo bối, ngươi không phải còn đau sao? Ta giúp ngươi xoa thuốc?”
“Xoa cái đầu ngươi!” Đàm Sâm giống như bị giẫm phải đuôi, cả người đều dựng đứng lông hăm he, “Đêm nay ngươi ra sofa mà ngủ! Nếu ngươi dám bước vào phòng lão tử nhất định sẽ ném ngươi từ cửa sổ xuống!”
Trạch Đằng không thể nào chịu được ngược đãi ngủ ở sofa, vội vàng rớt nước mắt khóc lóc tỏ vẻ sám hối: “Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Lần sau ta nhất định sẽ tiết chế!”
Đàm Sâm lạnh lùng nói: “Một tuần hai lần.”
“Năm lần!”
“Một lần.”
“…….”
“Không hài lòng?”
“Thân ái, ba lần được không?”
“Một tháng ba lần? Được rồi, quyết định như thế đi.”
“…….”
Trạch Đằng có một thói quen tốt, chính là thích tìm kiếm nguyên nhân sai lầm từ bản thân mình.
Y sẽ không trách Đàm Sâm lãnh huyết vô tình, mà là đem lý do quy kết cho kỹ thuật bản thân chưa được tốt, cho nên Đàm Sâm mới không lưu luyến thân thể y.
—— Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Phát hiện được cái gọi là chân tướng, Trạch Đằng hưng phấn đến run rẩy.
Y múc một chén cháo đưa cho Đàm Sâm, sau đó nửa quỳ trước mặt hắn, nói: “Ta biết là trước đây ta làm không tốt.”
“Ân, lần này ngươi nấu cháo ăn ngon hơn.” Đàm Sâm vỗ vỗ đầu y tỏ ý khen ngợi.
“Ta không phải nói cái này!” Trạch Đằng ôm lấy đùi hắn, “Tiểu Sâm, về chuyện này ta đã nghiêm túc suy nghĩ, hóa ra nhận thức trước giờ của ta là sai lầm.”
Đàm Sâm tiêu sái khoát tay: “Tổ chứa phê chuẩn ngươi biết hối cải để làm lại cuộc đời.”
“Cảm ơn tổ chức,” Trạch Đằng lau nước mắt, ngẩng đầu thành khẩn nhìn hắn, “Ta không nên chỉ lo cho khoái cảm của bản thân mà bỏ qua ngươi, chỉ có ta cảm thấy sảng khoái là không đủ, cả hai cùng sảng khoái mới là sảng khoái chân thật…….”
“…….” Trên trán Đàm Sâm nổi đầy gân xanh không thể nhịn được như muốn bùng nổ, một quyền đấm bay y, “Ngươi sao không chết đi cho rồi!”
“Ngươi vô cùng thô bạo với ta!” Trạch Đằng bi phẫn ứa nước mắt, “Tiểu Sâm ôn nhu động lòng người trước kia đi đâu mất rồi!”
Đàm Sâm giật giật khóe miệng: “Người mà ngươi nói đến kia cho tới bây giờ chưa từng tồn tại. Đi, chuẩn bị đồ ăn sáng ngày mai cho ta.”
Trạch Đằng không dám có nửa câu oán hận, xám xì xám xịt chui vào phòng bếp.
.