"Xin chào, Charles tiên sinh, tôi là Trương Văn Trọng." Trương Văn Trọng cũng không hề ngạc nhiên vì cuộc điện thoại này của Charles, bởi vì tất cả những việc này đền nằm trong dự đoán của hắn.
Ngày trước Vưu Thiên Hải cũng từng nhờ danh y khắp nơi chữa bệnh, cuối cùng vẫn đành thất vọng quay về.
Dù sao, loại chung độc như Miệt Phiên Chung, cũng không phải kỹ thuật trị liệu bình thường có thể trị được.
"Thế nào, bệnh ở chân của nữ hoàng có chuyển biến tốt chứ."
"Hoàn toàn không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào cả." Charles vương tử sâu kín thở dài một hơi, đầy bất đắc dĩ nói: "Không chỉ có ngự y của vương thất chúng ta và các chuyên gia y học của học viện y học hoàng gia không tìm ra cách trị với chân tật của mẫu thân tôi, ngay cả các chuyên gia y học nổi tiếng ở các nước Âu Mĩ sau nhiều lần hội chẩn vẫn không tìm ra đầu mối của tật bệnh này.
Dù bọn họ cũng thử mấy phương pháp trị liệu, nhưng không có phương án nào hữu hiệu, thậm chí còn làm chân mẫu thân tôi xuất hiện chuyển biến xấu."
"Chuyển biến xấu? Cụ thể thế nào?" Trương Văn Trọng hơi kinh ngạc.
Theo lý thuyết, sau khi Phù Văn Giản đền tội, Miệt Phiến Chung đã không còn chủ nhân, cũng chỉ có thể dựa vào bản năng để hoạt động.
Dù chúng cũng có khi nổi khùng đả thương người, nhưng chỉ ký sinh trong hai chân, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyển biến xấu.
Charles vương tử nói: "Ngoài bệnh trạng ban đầu xuất hiện trên hai chân ra, hiện giờ trên người mẹ tôi còn có những u cục cổ quái.
Những u cục này cũng không cố định, mà chạy khắp người bà.
Dù chúng tôi dùng dụng cụ kiểm tra tiên tiến nhất tiến hành kiểm tra toàn diện một cách cẩn thận nhất, nhưng vẫn không hề có thu hoạch gì."
"Nga? Cư nhiên lại xuất hiện biến hóa như vậy?" Trương Văn Trọng nhíu mày.
Từ tình hình mà Charles vương tử miêu tả, Miệt Phiến Chung ký sinh trong cơ thể nữ hoàng Elizabeth đệ nhị hẳn là đã xuất hiện biến dị.
Nhưng loại biến dị này vì sao lại xuất hiện, cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào, trước khi có thể kiểm tra thân thể nữ hoàng Elizabeth, Trương Văn Trọng không thể khẳng định.
Charles vương tử tự điều chỉn thái độ của bản thân một chút, sau đó dùng ngữ khí thành khẩn nói với Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, lúc này, đầu tiên tôi xin lỗi ngài vì lời mời thiếu thành ý ngày hôm trước và sự hoài nghi về y thuật của ngài.
Hy vọng ngài có thể khoan hồng độ lượng, tha thứ cho sai lầm của đó của tôi.
Ngoài ra tôi cũng hy vọng ngài không vì chuyện lúc trước, hạ mình đến nước Anh một chuyến, trị bệnh cho mẫu thân tôi.
Đương nhiên, lần này tôi sẽ thể hiện thành ý.
Tôi đã cùng em trai tôi là Andrew lên chuyên cơ, chuẩn bị tự đến Ung Thành mời ngài."
Trương Văn Trọng kinh ngạc nói: "Cái gì? Các vị muốn đến Ung Thành?"
Sau đó trùng hợp, Trương Văn Trọng đi qua hàng hiên, nghe thấy trong tivi truyền ra tin tức sáng: "Ngày hôm qua, trong buổi họp báo, người phát ngôn của bộ ngoại giao cho hay, nhận lời mời của bộ ngoại giao, con trai thứ của nữ hoàng Anh, Andrew vương tử thay mặt cục đầu tư và giao dịch quốc tế Anh quốc đã sang thăm và làm việc từ / đến /.
Trong thời gian sang thăm và làm việc, Andrew vương tử đã có buổi gặp mặt với lãnh đạo quốc vụ viện và các bộ ngành liên quan để trao đổi về vấn đề mở rộng thị trường giao dịch Trung - Anh.
Ngoài ra, Andrew vương tử còn thay mặt phái đoàn, tham gia hoạt động..."
Lúc này Charles vương tử cũng nói: "Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị đến thành phố Ung Thành.
Vì chỉ có tôi tự mình đến mời, mới có thể biểu đạt thành ý của chúng tôi.
Nếu không phải vì mẹ tôi đang bệnh không thể đi xa, hẳn là bà sẽ tự đến Ung Thành tìm ngài cầu y."
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới Eric từng nói với hắn, tính cách của Trương Văn Trọng tương đối mềm mỏng, cũng không thích khoa trương.
Cho nên hắn lập tức phỏng đoán, Trương tiên sinh có thể đang lo mình và Andrew viếng thăm sẽ dẫn đến nhiều phiền phức từ giới truyền thông, vì thế mà quấy rầy cuộc sống sinh hoạt bình thường của hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Charles nhất thời thấp thỏm.
Lúc này Trương Văn Trọng đã trở thành hi vọng cuối cùng của vương thất Anh quốc, hắn cũng không mong rằng vì điều này mà đắc tội với Trương Văn Trọng, làm chậm tiến trình trị liệu của mẫu thân hắn.
Cho nên, hắn vội vàng giải thích: "Trương tiên sinh, chúng tôi biết tính cách ngài không muốn ồn ào, cho nên sau khi liên lạc với chính phủ quý quốc, lần viếng thăm này đều dưới danh nghĩa em trai Andrew của tôi mà thôi.
Lúc đó nó sẽ phụ trách dự các buổi họp ngoại giao, còn tôi sẽ bí mật, không kinh động ai, đi trước đến Ung Thành gặp ngài.
Vì vậy ngài cũng không cần lo về việc ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của ngài."
Trương Văn Trọng hỏi: "Hiện tại ngài đã lên máy bay rồi?"
"Đúng vậy." Charles vương tử trả lời.
Trương Văn Trọng cười khổ nói: "Nếu đã đang trên đường đi, tôi còn có thể bắt mọi người quay về sao? Thôi, cứ đến đi."
"Đa tạ Trương tiên sinh." Charles vương tử vui mừng, vội nói: "Tôi lần nữa cam đoan với ngài.
Tôi đến thăm tuyệt đối không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của ngài.
Mong ngài hãy thoải mái..."
Sau khi cúp máy, Trương Văn Trọng yên lặng tính toán một chút.
Nếu như ngày / khởi hành đến Anh, thời gian đi lại, thêm cả thời gian chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth đệ nhị hẳn là có thể về Ung Thành trước buổi dạ tiệc chào đón tên sinh viên.
Năm nay đại học Ung Thành khai giảng ngày /, dạ tiệc hẳn là phải một tuần sau đó mới tổ chức.
Bất quá sẽ không còn thời gian tập múa với mọi người, điều này làm Trương Văn Trọng thoáng chút tiếc nuối.
Vì mấy ngày tập múa đầy tiếng cười và hoan hô, cuộc sống như vậy, Trương Văn Trọng thực không nỡ bỏ qua.
Mặc kệ thế nào, ngày / này rồi cũng tới.
Bất quá, xuất hiện trong phòng khám của Trương Văn Trọng từ sáng sớm, lại không phải là Charles vương tử, mà là Tôn Nguy đã lâu không gặp.
Sau khi thân thể hoàn toàn bình phục, Tôn Nguy ngày nào cũng tập luyện bài tập mà Trương Văn Trọng truyền cho hắn.
Hiện tại nhìn dáng người dong dỏng của hắn, tuy còn cách hình ảnh vóc người khôi ngô, khí vũ hiên ngang gì đó một chút, nhưng so với trước kia thì hơn nhiều lắm.
Lúc này Tôn Nguy cũng không mặc trang phục xa hoa như trước kia, mà mặc trang phục thể thao bình thường.
Khi đi vào phòng khám của Trương Văn Trọng, thấy Trương Văn Trọng đang ngồi đọc một quyển 《Ngọc Y Thập Tam Quyển》, hắn liền mỉm cười bắt chuyện: "Trương ca, đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như ngày nào."
"Tôn Nguy? Cậu cũng vẫn như trước, ăn nói lanh lợi.
Ai, cậu không ở kinh thành, đến Ung Thành này có việc gì?" Trương Văn Trọng buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tôn Nguy, ánh mắt có phần kinh ngạc.
Tôn Nguy cũng không quanh co gì, mỉm cười nói thẳng: "Em đến thương lượng một việc với Trương ca." Nói tới đây, lại không nói tiếp, mà liếc nhìn Tô Hiểu Mai ngồi cạnh Trương Văn Trọng.
Ý của hắn rất rõ ràng, muốn Tô Hiểu Mai đi ra.
Dù sao chuyện hắn muốn nói, cũng không thích hợp cho nhiều người nghe.
Tô Hiểu Mai dù sao cũng là người có được thất khiếu linh lung tâm, vừa thấy ánh mắt này của Tôn Nguy, liền hiểu ý của hắn, đứng dậy nói: "Sư phụ, thầy và Tôn tiên sinh đây cứ nói chuyện, em đi pha trà cho thầy."
"Tiểu muội, em cứ ngồi xuống, không cần đi đâu cả." Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Mai gật đầu, sau đó mới quay qua nói với Tôn Nguy: "Tôn Nguy, giới thiệu với cậu, đây là Tô Hiểu Mai, là đồ đệ của tôi, đồng thời cũng là một người đáng tín nhiệm.
Cậu có gì muốn nói cứ nói thẳng đừng ngại.
Tôi nghĩ, chuyện cậu muốn nói, hẳn là có liên quan đến việc lần này tôi đi nước Anh trị bệnh cho nữ hoàng phải không?"
Trước đó, Trương Văn Trọng cũng không tiết lộ việc này cho ai cả, nên sau khi nghe hắn nói, Tô Hiểu Mai thậm chí không nhịn được kinh hô: "A? Lão sư, thầy muốn đi nước Anh chữa bệnh cho nữ hoàng? Có thật không vậy? Thầy quá lợi hại rồi!"
Trương Văn Trọng giơ tay ý bảo cô đừng lên tiếng, nói: "Tiểu muội, đừng ồn ào, tôi không hi vọng có nhiều người biết việc này.
Lần này, tôi định mang em đi cùng.
Một là, tôi muốn một trợ thủ có năng lực, hai là, tôi muốn mượn cơ hội này truyền thụ thêm cho em một ít y thuật."
Tô Hiểu Mai không ngờ Trương Văn Trọng đồng ý đưa cô đi cùng, kinh hỉ nói: "Oa, thực tốt quá.
Em cũng có thể sang nước Anh, vào cung điện Buckingham chữa bệnh cho nữ hoàng sao? Đây thực là một chuyện đáng mơ ước đó!"
Sau một lát do dự, Tôn Nguy quay người đóng cửa phòng khám, sau đó mới đi tới trước mặt Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai nhỏ giọng nói: "Trương ca, anh nói không sai, em lần này tới thương lượng với anh, chính là có liên quan đến bệnh tình của nữ hoàng Anh.
Em hy vọng có thể cùng anh sang Anh."
Trương Văn Trọng cau mày nói: "Cậu sang Anh làm gì? Đừng nói là muốn đi làm gián điệp nhé!"
Tôn Nguy không khỏi quẫn bách, cười khổ lắc đầu tự giễu nói: "Trương ca, anh xem em là người thế nào? Làm gián điệp sao? Cái gì không nói, nhưng làm gián điệp thì em không có bản lĩnh này.
Nếu muốn em đi làm gián điệp, khác gì để người Anh cười rụng răng?"
Trương Văn Trọng hiếu kỳ hỏi: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Vẻ mặt của Tôn Nguy liền trở nên nghiêm túc, trả lời: "Em không dám giấu Trương ca, Em phụng mệnh đến nhờ Trương ca, mong anh trong quá trình chữa bệnh cho nữ hoàng, có chút phối hợp để chúng ta nhân cơ hội này, lấy từ trong tay người Anh nh những thứ vốn thuộc về chúng ta."