Trong khi Trần Nhàn dẫn theo mấy bác sĩ cùng hộ sĩ trực ban chuần bị đi thử máu cho mọi người, những bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế được Tô Hiểu Hồng gọi điện liên lạc cũng đã vội vã chạy tới.
Tuy rằng Tô Hiểu Hồng cũng đã nói rất rõ ràng bên trong điện thoại, lần này bên trong Đại Học Thành bạo phát sẽ là ôn dịch bệnh than rất đáng sợ mà cũng không phải là bệnh truyền nhiễm binh thường khác, nhưng bọn họ vẫn cứ đến.
Bọn họ cũng không phải không sợ chết, trong bọn họ cũng từng có người tự mình đấu tranh nội tâm kịch liệt trước khi đến.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tới, không ai lâm trận lùi bước.
Bởi vì làm một bác sĩ hợp cách, thì phải xứng đáng với chức trách cùng nghĩa vụ của chính mình.
Một màn như vậy dù là Trương Văn Trọng cũng không hề nghĩ đến.
Thế cho nên, khi nhìn thấy toàn bộ các bác sĩ và hộ sĩ của phòng ỵ tế đều chạy đến, hắn nhịn không được cảm khái một câu: “Hay thật, mọi người đều rất giỏi, không thẹn với danh xưng bác sĩ, khồng thẹn với chiếc áo blouse trắng đang mặc trên người.”
Nghe lời khen của Trương Văn Trọng, các bác sĩ và hộ sĩ đều nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười tự hào, lúc này Trần Nhàn dẫn theo mấy vị bác sĩ cầm dụng cụ thử máu đi tới, đứng trước người Trương Văn Trọng, gương mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Trương phó viện trưởng, chúng tôi đã chuẩn bị xong dụng cụ thử máu.
Chỉ là dụng cụ của phòng y tế chúng ta quá ít, chỉ sợ khó có thể thu thập toàn bộ huyết thanh của các thầy cô giáo cùng học sinh y học viện.”
Trương Văn Trọng nói: “Không sao, tin tưởng dụng cụ chữa bệnh được viện trợ sẽ đến rất nhanh, mọi người cứ đi thu thập phòng y tế cứ đi lấy mẫu máu cho các thầy cô bên y học viện trước đã.”
“Dạ.” Trần Nhàn đáp, không nói thêm, dẫn theo mấy bác sĩ cầm thùng dụng cụ thử máu đi nhanh vào ban đêm đen kịt, chạy về hướng y học viện.
Còn những bác sĩ và hộ sĩ khác trong phòng y tế, đang chuẳn bị công việc tiếp nhận những người bệnh hay nghi ngờ nhiễm bệnh.
Một khi phát hiện được người bệnh ôn dịch, đều phải trị liệu ngay tại chỗ, không thể chuyển dời ra ngoài khu phát bệnh, bởi vì làm như vậy rất dễ dẫn đến việc khuẩn que truyền phát ra ngoài, do đó sẽ làm ôn dịch khuếch tán lan ữàn.
Cho nên bên trong phòng y tế cũng đã trở thành tuyến đầu cũng nơi chủ chiến của chiến dịch phòng chống bệnh ôn dịch lần này, nên phải sớm có đầy đủ sự chuẳn bị mới xong.
Ngay khi Trần Nhàn vừa dẫn người đi, viện trưởng y học viện, Ngô Thủ Chí với mái tóc ừắng xóa cùng với danh xưng đại sư Đông y đang dẫn theo mấy chuyên gia giáo thụ có kinh nghiệm phong phú về bệnh truyền nhiễm, cùng với nghiên cứu sinh của bọn họ vội vã chạy tới phòng y tế.
Nhìn thấy Ngô Thủ Chí, Trương Văn Trọng lập tức nghênh đón, dò hỏi: CÍNgô viện trưởng, ồng đến vừa lúc, phòng thí nghiệp của y học viện có thiết bị đo lường kiểm ừa huyết thanh cùng nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp liên quan hay không?”
“Có.” Ngô Thủ Chí gật đầu hồi đáp.
“Thật tốt quá.” Trương Văn Trọng lập tức nói: “Hiện tại tôi đã cho Trần Nhàn dẫn người đến y học viện lấy máu cho mọi người, ông mau nhanh để nhân viên đến phòng thí nghiệm trước, làm tốt chuẩn bị tiến hành thử máu, để tinh lọc có người bị nhiễm bệnh hay không.”
“Được, tôi đi an bài.” Tuy rằng tuổi tác lớn hơn Trương Văn Trọng rất nhiều, tư lịch cũng nhiều hơn Trương Văn Trọng, thế nhưng lúc này Ngô Thủ Chí cũng không hề kẻ cả.
Mà là tuyển chọn nghe theo lời Trương Văn Trọng phân phó, lập tức lấy ra điện thoại, gọi cho người phụ trách phòng thí nghiệm của y học viện, nhắn nhủ lời của Trương Văn Trọng.
Ngoài ra Ngô Thủ Chí còn mệnh lệnh cho nhân viên công tác trong phòng thí nghiệm, mang theo dụng cụ lấy máu đi hiệp ữợ nhóm người của Trần Nhàn.
Sau khi làm xong tất cả, Ngô Thủ Chí không kiềm chế được sự tò mò trong lòng, dò hỏi: “Trương phó viện trưởng, theo tôi được biết, tạm thời cậu còn chưa phát hiện được có người nhiễm ôn dịch hay nghi ngờ bị nhiễm bệnh phải không? Như vậy cậu làm sao biết được, bên trong Đại Học Thành sẽ bạo phát ôn dịch?”
Trương Văn Trọng không khỏi cười khổ, vấn đề như vậy tối hôm nay hắn đã bị hỏi qua vài lần.
Lúc nạy hắn cũng chỉ có thể hồi đáp: “Ngô viện trưởng, thật xin lỗi, nguyên nhân cụ thế tôi tạm thời còn chưa thế nói cho các vị.
Nhưng tôi có thể bảo chứng với các vị, lời tôi nói đều là thật, cũng khồng hề có chuyện vô căn cứ.
Đương nhiên tôi cũng có thể đế khi phát hiện ra người bệnh mới nói với các vị, như vậy sẽ không còn sự hoài nghi.
Nhưng nếu thực sự phải chờ đến lúc đó, mới làm ra phản ứng, không thể nghi ngờ là đã chậm, sẽ làm rất nhiều người vì không kịp tiếp thu trị liệu, sẽ bị ôn dịch cướp đi tính mạng.”
“Ân, cậu nói không sai, phòng chuyện chưa xảy ra đây mới là điều chúng ta phải làm.” Ngô Thủ Chí gật đầu, tán thành lời Trương Văn Trọng nói.
Nhưng hắn tán thành, cũng không có nghĩa những người khá cũng đều tán thành.
Phó viện trường thường vụ Quan Mộc Thu của y học viện đưa ra dị nghị: “Thế nhưng Trương viện phó có nghĩ tới hay không, vạn nhất lần này không có dịch bệnh bạo phát thì sao? Đây chẳng phải sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với các học viện trong Đại Học Thành? Không nói đến chuyện chúng ta có thể vì việc này mà bị phê binh hay xử phạt hay không, chỉ nói tới công tác chiêu sinh sang năm của chúng ta cũng sẽ vì việc này mà ảnh hưởng rất
lớn ”
Trương Văn Trọng nói: “Nếu như không có dịch bệnh bạo phát, đó chính là chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi.
Dù có ảnh hưởng đối với mọi người trong Đại Học Thành, cũng tuyệt đối không lớn bằng việc nếu dịch bệnh thật sự bạo phát, bởi vì cứu viện bất lực mà dẫn đến tinh huống thương vong phải không? Nói thật ra trong lòng của tôi vẫn đang cầu khẩn, trận dịch bệnh này ngàn vạn lần đừng bạo phát, tốt nhất chỉ là chuyện sợ bóng sợ gió.”
Quan Mộc Thu sửng sốt chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu nói: ‘Trương viện phó, anh nói thật không sai, mạng người lớn hơn trời, so với chuyện gì cũng đều quan ữọng hơn.
Dù có ảnh hưởng cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nói thật ra, những người như chúng tôi cũng đang mong muốn, tối nay chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cũng chẳng biết ông trời có cho chúng ta được như nguyện hay không.”
Ngay khi Trương Văn Trọng và những chuyên gia của Y Học Viện Các Bệnh Truyền Nhiễm đang thương nghị đối sách chống ôn dịch, thì các nhân viên công tác trong các viện của trường, đều nhận được điện thoại, từ trong ố chăn ấm áp bò ra.
Sau khi biến được trong Đại Học Thành có khả năng bạo phát ôn dịch, phản ứng của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.
Trong bọn họ, tự nhiên cũng có người thất kinh, muốn nhanh thoát khỏi khu dịch bệnh, bảo trụ tính mạng của minh.
Nhưng sau đó bọn họ mới phát hiện, toàn bộ Đại Học Thành đều đã bị cảnh sát cùng võ cảnh phong tỏa toàn bộ muốn chạy ra khu dịch bệnh, đó là tuyệt đối không có khả năng!
Càng nhiều người còn lại, sau khi trài qua kinh hoàng, rất nhanh liền khôi phục binh tĩnh, bắt đầu dựa theo “dự án phòng chống dịch bệnh khẩn cấp” phụ trách lóp học của minh, triển khai công tác điểm danh nhân số từng phòng ngủ, hiệp trợ nhân viên y tế bài tra học sinh trong lớp mình phụ trách, có ai bị “đau đầu, đỏ mắt, ho khan cùng đau cổ họng, sốt cao, thần ừí khồng rõ, hoặc chảy máu mũi.” Đó là những triệu chứng nghi ngờ nhiễm bệnh, sau đó phun thuốc sát trùng trong phòng ngủ, và trấn an các học sinh.
Bởi vì mấy năm trước từng ưải qua sự khảo nghiệm, cho nên khi bọn họ làm những việc này, đều rất có kinh nghiệm, thuận buồm xuôi gió, cũng khồng sinh ra điều gì nhiễu loạn.
Bởi vì được các thầy cô giáo ừấn an, nên đã giúp cho những học sinh ồn định tình tự, hoàn toàn binh ồn, cũng khồng làm ra hành vi gì quá khích hoặc phản ứng dữ dội.
Thời gian trôi qua từng giây, từ lúc Trương Văn Trọng gọi điện thoại cho Phan Văn Đào đã đi qua nửa giờ.
Các bác sĩ cùng hộ sĩ có kinh nghiệm của các bệnh viện lớn trong Ung Thành cũng đã chạy tới bên trong Đại Học Thành, các giáo y của các phòng y tế trong các học viện, cùng với giáo y của viện vệ sinh xã khu, đã bắt đầu tiến hành đại quy mô thu thập mẫu máu, kiểm tra đo lường huyết thanh, cùng với những công tác phun thuốc sát trùng tiêu độc.
Các bác sĩ và hộ sĩ đến từ bệnh viện Ung Thành, do Nhạc Tử Man tự mình lĩnh đội đã đến phòng y tế trong đại học Ung Thành.
“Tiểu Trương, tình huống hiện tại thế nào? Có phát hiện được người nhiễm bệnh hay có nghi ngờ nhiễm bệnh hay khồng?” Vừa nhảy xuống xe cứu thương, Nhạc Tử Man liền khẩn cấp hỏi Trương Văn Trọng tình huống bên trong Đại Học Thành.
Còn chưa đợi Trương Văn Trọng kịp ữả lời, chợt nghe được một trận tiếng bước chân gấp gáp từ trong đêm đen truyền ra.
Ánh mắt mọi người cũng không tự chủ được đều nhìn về hướng truyền đến tiếng bước chân.
Trái tim bọn họ cũng theo tiếng bước chân ồn ào kia nhảy lên dữ dội.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ là...
Vài giây sau, mọi người nhìn thấy hai lão sư y học viện mang khẩu trang cùng bao tay, đang khiêng cáng cứu thương thờ hổn hển chạy tới.
Còn chưa đến phòng y tế vị lão sư đi phía trước cũng đã mở miệng, dùng thanh âm mang theo tiếng nức nở kêu lên: “Người đâu mau tới, nơi này có một bệnh nhân bị nghi ngờ nhiễm bệnh, tinh huống của nàng thật không tốt, làn da đã xuất hiện đốm đỏ vỡ ra thậm chí đã có dấu hiệu hoại tử.
Đồng thời nàng còn bị sốt cao với triệu chứng suy tim! Mau nhanh cứu cứu cô ấy ếa!”
Ôn dịch!
Quả nhiên là ôn dịch!
Ôn dịch thực sự bạo phát!
Mọi người trong lòng khiếp sợ, cũng đều đưa ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng đang bước nhanh về phía bệnh nhân.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người, cũng không nén được hiện ra một ý nghĩ khiến người dựng đứng tóc gáy: “Lúc đêm khuya ôn dịch bạo phát”, nếu như không phải Trương Văn Trọng đà sớm biết trước, đồng thời sớm làm ra chuần bị ứng đối, chỉ sợ rất nhiều người bên trong Đại Học Thành, còn đang ngủ, không hề hay biết mình bị nhiễm ôn dịch, sau đó chết đi trong thống khổ a? Trời ạ, nếu thực sự là vậy, hậu quả thiết tưởng không sao chịu nổi!