Trương Văn Trọng và Vưu Văn đi xe đến Tinh Thành, sắc trời vẫn còn sáng.
Khi đến nơi, đã là năm giờ mười lăm phút.
Lái xe vào Tinh Thành, Vưu Văn đầu tiên điện thoại gọi cho ai đó sau đó mới lái xe đến khách sạn năm sao Khải Toàn xa hoa lớn nhất Tinh Thành.
Vừa dừng xe trong bãi đỗ của khách sạn Khải Toàn, năm tráng hán mặc tây trang, mang kính râm, gương mặt tối đen, làm như sợ người ta không biết bọn họ là bảo tiêu, đang đi theo một nam tử đầu trọc khoảng ba mươi tuổi, xuất hiện trong bãi đỗ xe.
Nam tử đầu trọc chính là lão bản Ngô Phẫn của khách sạn Khải Toàn này.
Ngoại trừ khách sạn năm sao Khải Toàn, hắn còn có rất nhiều sản nghiệp trong Tinh Thành, chân chính là nhân vật ăn thồng cả hắc bạch lưỡng đạo.
Ờ trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, cũng có tiếng tăm lừng lẫy, lần này tin tức buổi đấu giá ngầm chính do hắn tiết lộ cho Vưu Văn.
Ngô Phẫn bước nhanh đến trước mặt Trương Văn Trọng và Vưu Văn, cười dài nói: “Vưu lão đệ, cậu tới thật nhanh nha, dọc đường đi có đua xe không đó?”
Vưu Văn cũng cười lên, đưa tay chỉ Trương Văn Trọng đang đứng bên cạnh, nói: “Lão đầu trọc, hôm nay tôi không phải là diễn viên, tôi bồi Trương ca tới thôi, đâu dám đua xe chứ? Nếu như để Trương ca gặp nguy hiểm, ông nội tôi sẽ không nói đến tinh cảm, trực tiếp đem tôi chém thành bảy tám miếng cho coi.”
“Ác?” Ngô Phẫn xoay người, có chút kinh ngạc quan sát Trương Văn Trọng.
Hắn vốn tưởng rằng Trương Văn Trọng chỉ đi cùng Vưu Văn, nhưng không có nghĩ đến, người đàn ông có gương mặt binh thường, khí chất cũng khồng nổi bật này, lại được Vưu Văn tôn kính như vậy, thậm chí từ trong câu nói của Vưu Văn, hắn cũng có thể nghe ra được, người này còn rất được Vưu lão gia tử quan tâm cùng tôn trọng.
“Người này rốt cục là ai? Có địa vị gì?” Trong lòng Ngô Phẫn nhịn không được liền suy đoán.
Bời vì không có chút truy cầu đối với quần áo hàng hiệu, cho nên Trương Văn Trọng ăn mặc đều là quần áo cực kỳ binh thường, vồ luận thấy thế nào, đều giống như một người vô cùng binh thường.
Cùng lúc đó bởi vì khí tức của hắn tự nhiên nội liễm, không có tu vi cấp tán tiên, đừng mơ tưởng nhìn ra thực lực bản lĩnh của hắn.
Cho nên mặc dù Ngô Phẫn đã gặp qua rất nhiều người, tự nhận sở trường về thuật xem người, cũng không thể nhìn ra Trương Văn Trọng có chỗ nào đặc biệt.
Chỉ cảm thấy Trương Văn Trọng nhìn có chút quen mặt, nhưng không nhớ được đã từng gặp qua hắn ở đâu.
Tuy trong lòng rất kinh ngạc, nhưng trên mặt Ngô Phẫn không hề tiết lộ mảy may, hắn thành thục vươn tay phải cho Trương Văn Trọng, cười dài nói: “Chào Trương tiên sinh, tôi là Ngô Phẫn, anh có thể gọi tôi là lão Ngô, cũng giống như Vưu Văn, cũng có thể gọi tồi là lão đầu trọc.”
“Chào anh, tôi là Trương Văn Trọng.” Trương Văn Trọng đưa tay bắt tay hắn.
Kỳ thực, khi Ngô Phẫn quan sát Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng cũng đang đánh giá hắn.
Hắn nhìn không thấu Trương Văn Trọng, nhưng vừa nhìn hắn thì Trương Văn Trọng liền xem thấu gốc gác của hắn: Tuy rằng hắn chỉ là võ giả nhân cấp đỉnh kỳ thế nhưng trên người có hai kiện pháp khí, một công một thủ.
Xem ra Ngô Phẫn này thật không phải là một người thương nhân binh thường.
Đợi khi Trương Văn Trọng và Ngô Phẫn làm quen nhau, Vưu Văn mới cười hì hì hỏi: “Hắc, lão đầu ữọc hồm nay buổi đấu giá ngầm bắt đầu lúc nào? Ác được rồi, có bảo bối gì tốt, có thể cấp cho huynh đệ xem trước được khồng?”
Ngô Phẫn cười khổ, hỏi: “Vưu lão đệ, hai người dự định đều đi sao?”
Vưu Văn nhíu mày không vui nói: “Anh nói không phải lời vô ích sao? Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Ngô Phẫn nhanh miệng giải thích: “Vưu lão đệ, cậu không biết thôi, lần đấu giá này không tầm thường, người không có thiệp mời đừng mơ tưởng tham gia.
Mà người binh thường, dù có tiền hay địa vị thế nào cũng không nhất định có được thiệp mời.
Cậu biết Mã Ngọc Kiều chứ? Khồng sai, là một gia hỏa có tiền, hắn định giá một triệu, muốn từ trong tay người khác mua lại thiệp mời, nhưng không ai thèm để ý hắn.
Nếu như chỉ một mình cậu muốn đến, xem chút mới mẻ, tôi cũng có thể liều mạng mặt mũi này, vẫn có thể tìm cho cậu được một tấm thiệp mời.
Nhưng nếu là hai tấm, thì thật khó khăn.”
Vưu Văn cười nhạt, hiển nhiên không tin lời giải thích của Ngồ Phẫn, châm chọc nói: “Cái gì? Một triệu? Tôi không có nghe sai a? Thiệp mời của buổi đấu giá này không ngờ đòi tới một triệu? Tôi nói nha lão đầu trọc, rốt cục là anh đang nói dối hống tôi, hay tên Mã Ngọc Kiều kia điên rồi? Không ngờ đi lấy một triệu để mua thiệp mời vào buổi đấu giá? Trời ạ vậy sao anh còn không bán cho hắn? Thuận tiện nhìn xem có tên nào coi tiền như rác, hay tên dê béo chịu xài tiền tiêu uống phí, cũng theo một giá bán luôn cho bọn họ.
Cũng khồng cần bán quá nhiều, chỉ cần bán khoảng tám mươi tới một trăm thiệp mời, vậy chẳng phải anh sẽ kiếm được tám mươi tới một trăm triệu sao? Ta kháo, quả thực so với in tiền còn kiếm được hơn nha.”
Ngô Phẫn cũng không tức giận, mà cười khổ nói: “Nếu như việc này tôi có thể làm chủ được, nhất định sẽ làm theo lời Vưu lão đệ nói.
Tám mươi đến trăm triệu, ai không đỏ mắt a? Nhưng đáng tiếc chính là tôi chỉ là một con chó săn người ta đến kêu đi hét mà thôi, căn bản không được làm chủ, cũng không dám làm chủ a.”
Vưu Văn cũng không tin: “Ai dám đem đầu trọc anh đối xử thành chó săn? Nói đùa kiểu này có chút lớn đó.”
Ngô Phẫn phất tay với đám bảo tiêu bên cạnh, ý bảo bọn họ lui ra xa một chút, lúc này mới đè thấp thanh âm nói: “Vưu huynh đệ, cậu cùng tôi là huynh đệ, Trương tiên sinh lại là người thân của cậu, cho nên tôi cũng không gạt hai người, lời nói thật, đấu giá hội lần này, tuy rằng bên ngoài tuyên bố do tôi mở, nhưng trên thực tế tôi chỉ là một người sai vặt mà thôi, mà lão bản chân chính phía sau màn, chính là đạo trưởng trong Hà Phi Quan thuộc Ba Hà sơn.”
Ba Hà sơn, Vưu Văn cũng biết, chính là dãy núi phía bắc Tinh Thành, trước đây hắn từng đưa diễn viên trong cồng ty điện ảnh của mình đến du sơn ngoạn thủy, thưởng thức tư vị thân cận tự nhiên.
Nhưng Hà Phi Quan gì đó thì hắn cũng không nghe nói qua.
Dù có nghe qua, hắn cũng quyết định sẽ khồng tin tưởng, chỉ bằng vào lão đạo sĩ mũi trâu của đạo quan, cũng có thế sai khiến được nhân vật như Ngô Phẫn chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể làm cho Tinh Thành run rẩy, cùng ăn thông cả hắc bạch lường đạo của Tinh Thành.
Ngô Phẫn hiển nhiên cũng nhìn ra vẻ hoài nghi trên gương mặt của hắn, nhanh miệng giải thích: “Vưu lão đệ cậu vốn không biết, đạo trưởng trong Hà Phi Quan Ba Hà sơn khồng thể xem như những đạo sĩ binh thường khác, bọn họ kỳ thực là một nhóm thần tiên sống.”
“Thần tiên sống?” Vưu Văn bật cười: “Lão đầu trọc, anh xem quá nhiều tiểu thuyết hay chơi trò chơi vậy? Ai, sao trước đây tôi chưa từng phát hiện, anh lại mê tín đến như vậy đây? Thần tiên sống? Ha ha, thực sự cười chết người đi được.
Hay là anh cứ nói, đám đạo sĩ kia đều là người ngoài hành tinh đi, nói vậy tôi còn dễ tin tưởng hơn.”
Biểu tinh của Ngô Phẫn lúc này vô cùng nghiêm túc chăm chú, hắn gằn từng chữ nói: “Vưu lão đệ tôi không có nói giỡn với cậu, tôi nói đều là sự thực!”
Nhìn biểu tinh nghiêm túc của Ngô Phẫn, Vưu Văn không khỏi ngây dại.
Hắn và Ngô Phẫn tinh cảm sâu đậm, cũng không phải những bạn bè binh thường có thể sánh bằng.
Đồng thời hắn cũng thập phần rõ ràng tính cách lẫn thái độ làm người của Ngô Phẫn.
Cho nên sau một thoáng sừng sốt, hắn chần chờ nói: “Lão đầu trọc, thật có mơ hồ như vậy? Trên thế giới này thật sự có thần tiên sống? Hay là anh bị đám bịp bợm giang hồ lừa gạt mất rồi?”
Ngô Phẫn bật cười, nói: “Trên thế giới này còn chưa có bịp bợm giang hồ nào có thể lừa gạt được tôi.
Huống chi, dù tôi có bị gạt, lẽ nào đám người Mã Ngọc Kiều cũng bị gạt luồn sao? Tôi nói cậu nghe, Vưu lão đệ, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng, nhưng lại thực sự tồn tại.
Ngày trước tôi cũng đã từng nhìn thấy những đạo sĩ của Hà Phi Quan bay lên trời hay độn xuống đất, bày ra thần thông có uy lực vô cùng cao minh khồng thể tưởng tượng nổi.
Nói thật ra, tôi có được thành tựu địa vị như ngày hôm nay, cũng đều nhờ vào bọn họ tương trợ.”
Nghe được lời nói của Ngô Phẫn, Vưu Văn không những cảm thấy khiếp sợ còn cảm thấy khó tin, nhưng Trương Văn Trọng cũng từ đó biết được, Hà Phi Quan trên Ba Hà sơn hơn phân nửa cũng là một mồn phái tu chân.
Nhưng môn phái tu chân này trước đây hắn chưa bao giờ nghe qua, nói vậy hẳn chỉ là môn phái tu chân mới phát lên sau trăm năm.
Những điều này cũng khồng trọng yếu, quan trọng là buổi đấu giá lần này nếu do tu chân môn phái âm thầm bày ra, như vậy những thứ bán đấu giá trong đó, có thể đều là pháp bảo, đan dược hay linh tài liệu mà người tu chân cần có hay khồng?
Nghĩ tới đây đôi mắt Trương Văn Trọng chợt sáng lên: “Nói vậy hành trinh Tinh Thành lần này, hơn phân nửa sẽ không để mình tay không mà về đi a?”
Lúc này Ngô Phẫn còn đang tiếp tục nói: “Buổi đấu giá hội hôm nay, cũng do nhóm thần tiên sống của Hà Phi Quan chuẳn bị, có người nói người được mời tham gia, ngoại trừ những thế gia đại tộc đã ngoài trăm năm, đại khái đều là kỳ nhân dị sĩ như bọn họ vật phẩm buồn bán, cũng đại khái có công hiệu thần kỳ như bảo bối hay linh đan diệu dược, nói không chừng còn có thuốc thanh xuân vĩnh trú hay trường sinh bất lão không chừng? Cho nên ở tinh huống này, Mã Ngọc Kiều khẳng định dùng nhiều tiền để mua cho được thiệp mời cũng không có gì kỳ lạ nữa.”
Lúc này Vưu Văn đã tin lời nói của Ngô Phẫn hết bảy tám phần, líu lưỡi nói: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, quả nhiên khồng thể tưởng tượng nổi, không được, lão đầu trọc, chuyện ngạc nhiên kích thích như vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua? Anh nhất định phải tìm cho chúng tôi hai tấm thiệp mời! Dù bắt chúng tôi giống như Mã Ngọc Kiều, bỏ ra một triệu mà mua, cũng được a!”
Sắc mặt Ngồ Phẫn nhất thời đen thui, không vui nói: “Vưu lão đệ, cậu có giao tình gì với tôi? Nhắc đến tiền? Đó không phải tát vào mặt tôi sao? Được rồi, tôi liều mạng mặt mũi này, coi có thể tim được cho hai người hai tấm thiệp mời hay khồng.”
Vưu Văn nhất thời nở nụ cười: “Cáp, đã sớm nên làm vậy.
Được rồi, thừa dịp hiện tại còn sớm, anh mau nhanh tìm dùm chúng tôi hai tấm thiệp mời.
Ác, được rồi, thuận tiện an bài cho chúng tôi một bữa cơm.
Thật vất vả đến đây một chuyến, dù sao cũng phải moi tiền anh một phen!”
Ngô Phẫn lắc đầu cười khổ nói: “Ai, đúng là đồ phá hoại, thế nào để tôi kết giao với người bạn như cậu đây?” Hắn ngoắc tay gọi tới một bảo tiêu, phân phó vài câu liền để bảo tiêu đi an bài cho Trương Văn Trọng và Vưu Văn.
Sau đó hắn cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng chợt mở miệng, hỏi ra một vấn đề làm Ngô Phẫn và Vưu Văn đều rất kinh ngạc.
“Ngô tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, buổi đấu giá lần này đấu giá thế nào? Nghĩ đến hẳn không phải dùng tiền để đấu giá phải không?”