Tiên Y

chương 367: buổi giảng công khai của trương văn trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi đường khóa được tổ chức bên trong giảng đường của y học viện đại học Ung Thành, trong toàn bộ các phòng học ở trên bàn bục giáng còn được đặt ti vi.

Tuy rằng không có lão sư ra điểm danh, thế nhưng trong từng phòng học đều không còn chỗ ngồi.

Thậm chí những học sinh nổi danh trốn học, cũng toàn bộ có mặt, ngồi vây quanh ti vi.

Đôi khi, để có thể tranh đoạt một chỗ ngồi gần ti vi, những học sinh thậm chí còn dẫn phát ra tranh đấu giành chỗ ngồi thật kịch liệt.

May là lúc này không có lão sư trong phòng học, bằng không để họ nhìn thấy một màn này, thật không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Dù sao ở trong giờ dạy học của họ, những học sinh này chưa từng tích cực đến như vậy.

Đừng nói là tranh đoạt chỗ ngồi, kể cả mong mỏi có ít học sinh trốn học, cũng đã làm họ phi thường thỏa mãn.

ở trong tay những học sinh, có người đang cầm notebook, có người lấy điện thoại chuẩn bị ghi âm, còn có người mang đến cả camera, đồng thòi còn hướng thẳng ti vi, chuẩn bị thu lại toàn bộ quá trình giảng bài, tạm để lại sau này thường xuyên lấy ra ôn

Cùng lúc đó, những học sinh còn lại của các y học viện, nhất là học sinh thuộc hệ Đông y, tuy rằng cũng không đến mức chạy tói y học viện đại học Ung Thành nghe giảng bài như lần trước, nhưng đều không hẹn mà cùng nghĩ học, nếu không ở lại bên trong ký túc xá thì chạy tói những dịch vụ inte chung quanh trường học.

Bọn họ trốn học cũng không phải vì muốn lên mạng choi trò choi, mà lên mạng đi vào trang web của đại học Ung Thành.

Trong khoảng thòi gian ngắn, bởi vì người vào trang web quá nhiều, thậm chí làm tê liệt hệ thống trang web của đại học Ung Thành.

Hoàn hảo đại học Ung Thành đã sớm có dự liệu đối với tình huống này, đã áp dụng dự án khấn cấp thật nhanh, lúc này mói giúp cho trang web của trường khôi phục lại bình thường trong thòi gian ngắn nhất.

Những học sinh này, sau khi vào trang mạng của đại học Ung Thành, liền trực tiếp tiến nhập vào trang trực tiếp về buổi giáng đường khóa.

Cùng lúc đó bọn họ cũng không quên nói chuyện phiếm bằng ô cửa sổ bên dưới trang mạng:

“Thòi gian đường khóa đã tói rồi, sao còn chưa bắt đầu vậy?”

“Ghê tởm a, hiệu suất làm việc của y học viện đại học Ung Thành cũng quá thấp đi?”

“Uy, hôm nay có phải không có buổi giảng trực tiếp hay không? Sao đến bây giờ còn chưa có phản ứng?”

“Nếu như không có trực tiếp, tôi nhất định phải đến trách cứ y học viện đại học Ung Thành! Bọn họ làm như vậy có khác gì đùa giỡn cảm tình của chúng ta?”

“Ai ai ai, đi ra rồi đi ra rồi, bắt đầu rồi bắt đầu rồi.

Tôi nói mấy người đừng cãi nhau nữa, nhanh xem, nhanh xem đi!”

“A? Đã bắt đầu rồi sao? Vì sao tôi không nhìn thấy?”

“Huynh đệ, nếu như không phải nhân phẩm ngươi có vấn đề, đó là hơn phân nửa người không có lắp đặt hệ thống xem băng ghi hình, nhanh làm đi, nếu không sau này ngươi chì đành xem lại băng ghi hình chiếu lại thôi.

Mặt khác nói một câu: Ta rất đồng tình ngươi.”

“Ai có băng ghi hình buổi giảng trước đây của Trương lão sư? cầu dùng chung! Cầu hòa đồng! Ta có thể dùng đồ vật trao đổi! Băng ghi hình loại cao cấp nào ta cũng có.”

Không sai, làm cho các học sinh của các y học viện đại học trong Ung Thành đều điên cuồng đòi xem, chính là buối giáng công khai ngày hôm nay của Trương Văn Trọng.

Sau khi hấp thu sự giáo huấn của buổi giảng công khai lần trước, y học viện đại học Ung Thành làm ra quyết định: Mỗi một đường khóa của Trương Văn Trọng, đều song song chiếu trực tiếp trên ti vi và inte của trang web đại học Ung Thành, để toàn thể học sinh y học viện đại học Ung Thành cùng vói những y học viện khác đều có thể nghe được khóa giáng bài của Trương Văn Trọng.

Cử động như vậy không chì làm cho y học viện đại học Ung Thành đạt được danh vọng thật tốt, đồng thòi còn làm cho các thầy cô của những y học viện khác cảm giác sâu sắc thất vọng cùng bất đắc dĩ.

Nguyên nhân? Rất đơn giản.

Khi từng thầy cô đối mặt vói phòng học trống trơn đãng đãng, chỉ sợ đều sẽ dâng lên cảm xúc như vậy.

Thậm chí bọn họ còn thở dài nói: “Đồng dạng đều là lão sư, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?”

Nhưng sau khi trải qua sự thất vọng cùng bất đắc dĩ ngắn ngùi, những lão sư này đều nhanh chân ròi khỏi phòng học, trong phòng làm việc của bọn họ cũng có người có máy vi tính, mà những lão sư không có máy vi tính trong phòng, trước tiên cũng chạy tói dịch vụ inte quanh trường, hoặc chạy tói kỷ túc xá của học sinh trong trường.

Không hề nghi ngờ, những lão sư này đột nhiên xuất hiện, làm những học sinh trốn học đều hoảng sợ nhảy dựng, cho rằng lần này đại quy mô trốn học đã làm cho những lão sư đều nổi giận, hiện tại chạy tói bắt bọn họ trờ lại xử phạt.

Trong khoảng thời gian ngắn, tại ký túc xá và dịch vụ inte đều bị gà bay chó sủa, những học sinh trốn học đều bày ra tư thể như muốn lập tức chạy trốn.

Nhưng ngay lúc này, những lão sư lại há mồm nói ra một câu làm trái tim của những học sinh trốn học đều thả lỏng xuống trong nháy mắt.

“Thế nào thế nào, Trương giáo thụ bắt đầu giảng bài chưa? Ta có bỏ qua nội dung

đặc sắc gì hay không?” vẻ mặt các lão sư lo lắng dò hỏi.

Nhìn biểu tình bọn họ cũng không hiếu kỳ kém hơn những học sinh trốn học bao nhiêu.

“Nguyên lai lão sư cũng tới nghe khóa sao? Thực sự dọa chúng em hết hồn.” Sau khi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhanh chóng kéo ghế, mời lão sư ngồi xuống, lại ân cần bưng trà rót nước: “Lão sư tới vừa đúng lúc, buổi giảng vừa mới bắt đầu thôi, ngồi, mời ngồi.”

“Ai, lão sư, lão sư uống nước không? Hút thuốc chứ? Ách..

Học sinh nói lỡ miệng vẻ mặt xấu hổ, nhưng làm hắn thật không ngờ chính là lão sư chẳng những không trách cứ hắn, trái lại còn móc ra gói thuốc ném cho bọn hắn: “Nào nào, hút của tôi, hút của tôi.”

Xem ra ở lúc này, vô luận là học sinh hay lão sư, đều đã quên đi thân phận vốn có của bọn họ.

Giờ khắc này bọn họ đều như trở thành học sinh của Trương Văn Trọng.

Khi buổi giảng của Trương Văn Trọng tới chỗ đặc sắc, bọn họ lại còn vỗ tay, hoàn toàn quên hẳn mình không phải đang có mặt tại chỗ giảng bài, tiếng vỗ tay dù có lớn thì Trương Văn Trọng cũng không nghe được.

Giống như trước đây, buổi giảng công khai của Trương Văn Trọng cũng một lần giảng tới mười hai giờ rưỡi buổi trưa.

Sau khi buổi chiếu trực tiệp kết thúc, những lão sư xen lẫn trong các học sinh cùng nghe giảng bài đứng bật lên, vung bàn tay nói: “Hôm nay buổi giảng bài của Trương giáo thụ nghe thật sảng a.

Đi, các tiểu tử, tôi mời các cậu đi ăn!”

Mọi người vui mừng quá đỗi, ầm ầm hưởng ứng:

‘Tốt, ngày hôm nay có buổi ăn ngon!”

“Lão sư mời khách? Đây là cơ hội hiếm có a! Em nhất định phải ăn thật vui cùng lão sư! Ấn, em quyết định, em muốn một món cá chưng!”

“Xem cậu kìa, một phần món ăn như vậy cũng đã thỏa mãn rồi sao? Chí ít phải gọi hai phần! Một phần ăn tại chỗ, một phần đóng gói về tối ăn.”

Ngay khi các y học viện khác đang cao hửng bừng bừng, muốn ăn một bữa thủng túi các lão sư, Trương Văn Trọng vẫn đang chậm rãi rời khỏi giảng đường.

“Trương phó viện, buổi đường khóa hôm nay của anh, thật sự quá đặc sắc!” Viện trưởng Ngô Thủ Chí đã sớm đứng bên ngoài chờ, dẫn theo mấy nghiên cứu sinh bước nhanh lên đón.

“Ngô viện trường quá khen.” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói.

Sau khi cùng Trương Văn Trọng hàn huyên vài câu, Ngô Thủ Chí đưa tay chỉ các nghiên cứu sinh sau lưng, hỏi: “Trương phó viện, trải qua nhiều ngày khảo sát, anh nghĩ bọn họ thế nào? Có tư cách làm đệ từ của anh không?”

Trương Văn Trọng nhìn mấy nghiên cứu sinh, trong thời gian qua biểu hiện của họ thật sự không tệ.

Nhất là trong cuộc chiến chống ôn dịch, mấy nghiên cứu sinh vẫn không sợ hãi từ vong cùng các bác sĩ hộ sĩ kiên trì tại tuyến đầu.

Bọn họ bày ra tinh thần vì bệnh nhân quên mình, chính là điều mà Trương Văn Trọng coi trọng nhất.

Cho nên hắn mỉm cười đáp: “Bọn họ cũng không tệ, có tư cách làm đệ tử của tôi, tôi đều thu nhận.”

Mấy nghiên cứu sinh quá đỗi vui mừng, nếu như không phải Trương Văn Trọng và Ngô Thủ Chí còn ở đây, chỉ sợ toàn bộ đều đã vỗ tay ăn mung.

Ngô Thủ Chí cũng phi thường vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Nói như thế, ánh mắt nhìn người của tôi cũng không tệ, tuyển học sinh đều có thể lọt vào ánh mắt của Trương phó viện.”

Bởi vì đã đến giờ cơm trưa, sau khi nói mấy câu, Ngô Thủ Chí cáo từ rời đi.

Mấy nghiên cứu sinh lại xông tới, nói trưa hôm nay muốn thỉnh Trương Văn Trọng ăn bữa cơm, xem như tiệc bái sư.

Vô luận thế nào cũng mời Trương Văn Trọng đáp ứng dự tiệc.

Trương Văn Trọng cũng đành gật đầu đáp ứng, thế nhưng cũng không quên dặn dò: “Bình thường một chút, giản đơn là được, đừng đến mấy khách sạn lớn mà ăn.

Theo tôi thấy, chúng ta tìm một tiệm cơm có mùi vị không tệ gần bên trường học là được.”

“Vậy đến Giang Hồ Tiên, nơi đó vị đạo không tệ lắm.” ô Toa mang kính mắt, hai má tròn trĩnh khả ái đề nghị.

Mấy nghiên cứu sinh đều gật đầu, cùng kêu lên: “Tốt tốt, phải đi Giang Hồ Tiên, ai, đại sư tỷ đau? Thế nào không thấy? Trường hợp như vậy không thể thiếu cô ấy nha.”

Đang nói, Tô Hiểu Hồng vừa thu thập xong bục giảng cho Trương Văn Trọng, cũng đang vui vẻ từ trong giảng đường đi ra.

Mấy nghiên cứu sinh nhanh miệng nói: “Đại sư tỷ, đi ăn thôi.”

Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ hỏi: “Yêu, nhìn vẻ mặt vui vẻ của các người, có chuyện tốt gi sao? Trúng xổ số à?”

“Lão sư đáp ứng thu chúng tôi làm đồ đệ rồi!” Mấy nghiên cứu sinh cười ha hả nói.

Nhiều ngày làm việc chung, Tô Hiểu Hồng cũng nảy sinh cảm tình đối với bọn họ, lúc này nghe nói họ được Trương Văn Trọng thu làm đồ đệ, cũng thập phần vui vẻ, lúc này vừa cười vừa nói: “Ác? Thật vậy chăng? Đây chính là chuyện tốt a! Thật tốt, hôm nay phải ăn thủng túi mọi người!”

Một đám người cùng nhau hạo hạo đãng đãng vừa cười vừa nói đi về hướng tiệm cơm Giang Hồ Tiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio