Trần Kiến mặc dù xem thường Trung Y, nhưng đối với Nhạc Tử Mẫn – một danh y thông hiểu cả Trung Tây Y cũng rất bội phục.
Dù sao, Nhạc Tử Mẫn có thể tại Hiệp Hội Trung Hoa y học là một thành viên thường trực cũng đủ để nói rõ trình độ y thuật của hắn.
Hắn tại giới y học quốc nội có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa, Nhạc Tử Mẫn không chỉ có tiếng tại quốc nội, ở nước ngoài cũng đồng dạng có danh tiếng rất lớn.
Lúc trước khi Trần Kiến vẫn còn tại Hải Đức Bảo đại học đã nhiều lần từ miệng của một vị giáo sư nghiêm khắc người Đức nghe nhắc tới cái tên Nhạc Tử Mẫn này.
Bình thường, Nhạc Tử Mẫn đối với mọi người đều khách khí, nhưng trong cái khách khí này còn kèm theo một luồng ngạo khí phát ra từ nội tâm.
Cho dù là Triệu viện trưởng của bệnh viện Ung Thành, hay là Tần cục trưởng Cục vệ sinh môi trường, thậm chí ngay cả những cán bộ cao cấp của tỉnh hay bộ thì Nhạc Tử Mẫn vẫn dùng thái độ như thế.
Nhưng hiện tại, đối với tên Trung Y không rõ lai lịch này lại là sự khách khí chân chính phát ra từ nội tâm.
Trần Kiến bây giờ thật không biết có phải mình đang nằm mơ hay không! Nếu không tại sao sự việc đang xảy ra trước mắt cứ như không phải là thực như thế!?
“Không, ta không phải là người Trần gia.
Ta họ Trương, gọi là Trương Văn Trọng.
Ta chỉ là cơ duyên xảo hợp mới có thể học được Cổ bổn bồi nguyên châm thủ pháp này.” Trương Văn Trọng bất đắc dĩ phải nói dối, hắn cũng không thể tự nhiên nói với Nhạc Tử Mẫn : “Ta là tổ sư gia của Nhạc gia các ngươi đây, người mau mau quỳ xuống bái kiến đi.” Có thể tưởng tượng được, nếu hắn dám nói ra lời như thế thì tám chín phần sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần mà kiếm nhà mới a.
Trương Văn Trọng dứt lời, chỉ cô gái và tiểu cô nương bị trọng thương nói : “Bảo người của ngươi đưa hai người bọn họ lên xe cứu thương rồi nhanh chóng đưa tới bệnh viện, ta phải mau chóng tiến hành giải phẫu cho họ.
Cô gái này toàn thân nhiều chỗ gãy xương, xương cổ cũng đã gãy (đầu lâu với xương sống chia lìa rồi), còn tiểu cô nương này, xương ngực và xương sườn đã vỡ vụn, đoạn xương gãy đã đâm vào tim cô bé.
Người của người hẳn là biết phải di chuyển bệnh nhân bị tổn thương như vậy bằng cách nào chứ? Ngàn vạn lần đừng dùng sai phương pháp vận chuyển, nếu không sẽ khiến thương thế bọn họ nặng thêm đấy.”
Nhạc Tử Mẫn chưa kịp mở miệng, Trần Kiến đã giành trước nói : “Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng lời nói của người? Người chẳng qua chỉ là dùng mắt nhìn, lấy tay sờ sờ mà thôi, cũng không có chụp X-Quang, lại không chụp CT… thì làm sao mà biết được tình hình của bệnh nhân chứ? Theo ta thấy, ngươi chính là một tên lừa gạt, ở đây nói hưu nói vượn!”
Trương Văn Trọng dùng ánh mắt khinh thường liếc qua Trần Kiến, không thèm cùng hắn nói chuyện, chuyển ánh mắt sáng Nhạc Tử Mẫn nói : “Nếu ngươi đã biết đến Cổ bổn bồi nguyên châm pháp, như vậy chắc người cũng từng nghe nói đến Quan Khí Bát Pháp (phương pháp bắt mạch tên gọi là Bát Pháp) chứ?”
“Chẳng lẽ ngay cả Quan Khí Bát Pháp mà ngươi cũng biết?” Nhạc Tử Mẫn thất kinh hô lớn.
Nếu như nói, Cố bổn bồi nguyên châm pháp Nhạc Tử Mẫn hắn còn lý giải được sự tồn tại của nó.
Còn cái Quan khí bát pháp này chỉ là được các loại tiểu thuyết hay ghi chép từ xưa nhắc đến - chính là một thủ pháp bắt mạch đầy tính truyền kỳ.
Nhạc Tử Mẫn không thể nào ngờ được, Quan khí bát pháp này dĩ nhiên thật sự tồn tại a.
“Không sai, ta đã dùng Quan khí Bát Pháp.” Trương Văn Trọng khẽ gật đầu thừa nhận, ánh mắt quét lên người Nhạc Tử Mẫn rồi nói : “Ngươi bị viêm dạ dày mãn tính, tuyến tiền liệt bị phình to, tiểu tiện thường kéo dài thành nhiều lần, trên đầu gối chân trái hai tấc có bệnh kín, cách nửa tháng sẽ nóng lên và gây đau đớn một lần, đến nay đã bị hơn ba mươi năm rồi…”
Thấy Trương Văn Trọng đem hết các chứng bệnh trên người mình nói ra không sai chút nào, Nhạc Tử Mẫn kinh ngạc không thôi, đồng thời đối với việc Trương Văn Trọng biết Quan khí bát pháp cũng hoàn toàn tin tưởng.
Hắn lập tức phân phó Trần Kiến: “Lập tức an bài nhân thủ đem hai người trọng thương này lên xe cứu thương, nhớ kỹ, phải dựa theo lời của vị Trương tiên sinh này mà làm theo, không được làm sai.”
“Không phải chứ Nhạc phó viện trưởng? Ông thật sự tin tưởng lời hắn nói?” Trần Kiến kinh ngạc há to miệng.
"Ta tin tưởng!"
"Tại sao?" Nhạc Tử Mẫn dứt khoát trả lời khiến Trần Kiến kinh ngạc không thôi.
“Bởi vì hắn nắm giữ Quan khí bát pháp, cho nên ta tin tưởng, cho dù không có X-quang, không có CT, không có cộng hưởng từ hạt nhân (NMR), không có tất cả những thứ dụng cụ phụ trợ chẩn đoán này, hắn vẫn có thể chẩn đoán chính xác thương thế bên trong thân thể của bệnh nhân!” Nhạc Tử Mẫn trả lời, ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng như rực sáng.
Đây là ánh mắt khao khát đối với y thuật.
Nhạc Tử Mẫn thuận miệng nói về Quan khí bát pháp: tục truyền thời Xuân Thu Chiến Quốc, thần y Biển Thước là người sáng chế ra nhất môn vọng chẩn thuật (môn học về bắt mạch từ xa).
Đương nhiên, điều này chỉ còn tồn tại trong ghi chép của các thời đại, qua các triều đại cũng đồn đãi rất nhiều, nhưng cũng không một ai có thể chân chính nắm giữ được vọng chẩn thuật này.
Trung y giảng rằng vọng – văn – vấn – thiết tứ chẩn, trong đó vọng chẩn là loại dễ học nhất nhưng lại khó có thể luyện thành tinh thông nhất trong bốn loại.
Trong sách có đoạn ghi lại rằng khi Biển Thước gặp Thái Hoàn Công (), Biển Thước chỉ đứng từ xa nhìn Thái Hoàn Công là đã có thể biết được tình huống bệnh tình trên cơ thể của Thái Hoàn Công, do đó mà biết trước được sinh tử của Thái Hoàn Công.
Vọng chẩn thuật thần kỳ đó của Biển Thước được gọi là Quan khí bát thước pháp.
Và được nói gọn lại thành Quan khí bát pháp.
Nhạc Tử Mẫn biết các loại điển cố này, nhưng Trần Kiến vốn theo trường phái Tây Y lại không biết, hắn kinh ngạc nhíu mày nói: “Quan khí bát pháp, Nhạc phó viện trưởng, ông nói cái này là cái thứ vớ vẩn gì thế? Là thần công trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Hay là cái khí công không có thực gì đó? Ông không nên vì ba cái thứ mờ ảo hư vô không tồn tại này mà tin tưởng tên Trung y lừa gạt này đó chứ?”
Giọng nói Trần Kiến toát ra vẻ khinh thường và hoài nghi rõ ràng, đã triệt để chọc giận Nhạc Tử Mẫn.
Nhạc Tử Mẫn căm tức nhìn chằm chằm Trần Kiến, dùng ngữ khí nghiêm nghị trước giờ chưa từng có quở trách: “Trần chủ nhiệm, nếu ngươi đã không biết thì dựa cột mà nghe, đừng có ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ! Cố bổn bồi nguyên châm pháp cùng Quan khí bát pháp, đều là tinh túy trong y học của Trung Quốc ta, đều là những trung y bí thuật đã thất truyền từ lâu! Cho dù nói chúng là Quốc túy (văn hóa tinh túy của quốc gia) cũng không sai! Ta biết ngươi là tinh anh y sư (để nguyên Hán Việt nghe hay hơn) du học từ Đức về, luôn xem thường Trung y.
Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, Trung y tồn tài và phát triển cả ngàn năm nay, tại Châu Á này, thậm chí là trên toàn Thế Giới đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Nó bác đại tinh thâm, không phải kẻ chỉ biết múa bút học vẹt, chỉ biết tôn trọng người phương Tây như ngươi có thể hiểu được! Hừ!”
Trần Kiến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, há mồm nói: "Nhạc phó viện trưởng, ông..."
Nhạc Tử Mẫn cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, khoát tây cắt lời của hắn, lạnh lùng nói: “Trần chủ nhiệm, ta bảo ngươi lập tức đi an bài nhân thủ, đem hai người bị trọng thương này nhanh lên xe cấp cứu, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Nếu như bởi vì ngươi mà chậm trễ chữa trị cho hai người này, trách nhiệm đó ngươi đảm đương nổi sao?”
Trần Kiến muốn phát hỏa rồi, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là lúc phát hỏa, nếu không hắn sẽ bị vướng vào cái cớ này.
Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Ta thật đúng là không dảm đương nổi trách nhiệm như vậy, nếu hai người bị thương kia vì tên gia hoa này làm chậm trễ thời cơ tốt nhất để chữa trị, do đó có cái gì ngoài ý muốn xảy ra…”
Nhạc Tử Mẫn cắt lời hắn nói:”Như vậy, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về việc này!”
“Tốt, tốt, chỉ cần có những lời này của Nhạc phó viện trưởng là tốt rồi.” Trần Kiến cười lạnh nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:”Hai người các ngươi đã muốn chết, vậy hai ngươi đi chết đi, ta tuyệt đối sẽ không cùng các ngươi chết chung.
Hừ”