Tiên Y

chương 441: một màn ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn bà trung niên bị ánh mắt sắc bén của Trương Văn Trọng làm hoảng sợ, vô ý thức muốn thu thập đồ vật rời đi.

Nhìn thấy cử động của người đàn bà, Trương Văn Trọng nhíu mày.

Bời vì hắn biết bị ép buộc đi ăn xin, cũng không phải chỉ có hai đứa trẻ.

Đồng dạng người ép buộc hài đồng ăn xin, cũng không chỉ có một mình người đàn bà này.

Ở sau lưng bà ta, hẳn còn một nhóm người phạm tội!

Hiện tại cũng không phải thời gian đập cỏ động rắn.

Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng liền nhanh chóng tu hồi sát ý và lửa giận của minh, lấy ra hai trăm nguyên, bỏ vào trong chiếc chén tráng men trước người bà ta, nói: “Vết thương trên người đứa trẻ này nhìn thật sự là đáng sợ, nhìn nó thật đáng thương cảm, hai trăm nguyên này xem như tiền thuốc men trị thương cho nó.”

Nhìn hai trăm nguyên trong chiếc chén men, nghe lời nói của Trương Văn Trọng, vẻ kinh hoàng trên mặt người đàn bà nhất thời biến mất.

Theo bà ta xem ra, sở dĩ ánh mắt sắc bén vừa rồi của hắn làm bà ta cảm thấy kinh khủng, hẳn do bị thương thế của đứa bé trong lòng bà ta làm hoàng sợ.

Nghĩ như vậy bà ta cũng an tâm hơn không ít.

“Xem ra đem mấy đứa trẻ làm ra bị thương ghê gớm như vậy, quả nhiên càng có thể lừa gạt được lòng đồng tình của mọi người.

Ân, đợi trở về, ta nhất định phải nói cho bọn hắn một chút, để cho bọn hắn đem mấy hài tử cũng làm bị thương thật thảm thêm một chút mới được!” Trong lòng người đàn bà không ngừng nói thầm, vừa cầm chặt hai trăm nguyên trong tay.

Đương nhiên, khi làm việc này bà ta cũng không quên nhìn Trương Văn Trọng nói lòi cảm ơn.

Loại cảm kích này trước đây bà ta cũng từng nói ra không ít, lúc này nói ra rất thản nhiên, giống như thật sự là như thế.

Kỹ năng diễn kịch của bà ta đã không thể dùng hai từ cao siêu hĩnh dung, quả thực đã có thể cướp đoạt vòng nguyệt quế của các diễn viên!

Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình đứng lại xem bà ta biểu diễn, thuận miệng hỏi vài câu về bệnh tình của đứa trẻ, sau đó rời đi.

Nhìn bóng lung Trương Văn Trọng đi xa, người đàn bà nhét tiền vào trong túi, đồng thời trong lòng cười lạnh nói thầm: “Hắc hắc, lại thêm một tên ngu ngốc có lòng đồng tình tràn lan, vừa ra liền bỏ hai trăm nguyên, nếu như mỗi ngày có thể cho ta gặp được mấy tên ngu ngốc như vậy thì tốt rồi.

Nói vậy số tiền ta kiếm được trong một ngày đêm, còn không tới mười ngàn sao?” Bà ta không khỏi bắt đầu mơ ước sinh hoạt hạnh phúc giàu có trong tương lai.

Nhưng mà bà ta không biết chính là ngay trên hai tờ hai trăm nguyên tiền mặt, ẩn chứa một tia linh lực của Trương Văn Trọng.

Mà ngay khi tay bà ta chạm đến hai tờ tiền mặt, linh lực trên tiền liền chuyển dời qua thân thể bà ta, hóa thành một dấu vết mà người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có người tu chân hoặc dị năng giả mói có thể cảm ứng được.

Có dấu vết này, chỉ cần bà ta vẫn ờ trong thành thị này, Trương Văn Trọng có thể tùy lúc tìm được bà ta.

Ngay khi bà ta đang huyễn tường sau này mình được ở biệt thự ngồi xe ô tô, đeo vàng đeo bạc thật xa xỉ, lại cảm giác có người lôi kéo góc áo, làm bà ta trong nháy mắt từ mộng đẹp quay về hiện thực.

Nghiêng đầu vừa nhìn, người kéo góc áo chính là cô bé ăn mày mà bà ta điều khiển.

“Làm gì?” Người đàn bà bị quấy rối trong huyễn tường, sắc mặt nhất thòi đen thui sầm xuống, giọng nói băng lãnh hỏi.

Cô bé thương cảm hề hề hỏi: “Dì ơi, con đói bụng lắm, có thể cho con ăn chút gì không?”

Người phụ nữ trung niên nghe vậy giận dữ, theo bản năng muốn vung tay lên tát cho cô bé một cái, nhưng thấy hành khách xung quanh đi tới đi lui.

Cuối cùng bà ta đành phải bỏ quên ý tưởng này, vươn tay kéo cô bé tới gần bên người mình, nhỏ giọng hăm dọa: “Tao nói với mày bao nhiều lần rồi, ở ngòai đường thì phải gọi tao bằng mẹ! Mày đều đem lời của tao trở thành gió thoảng bên tai đúng không? Thôi được, con này mày giỏi rồi! Sau khi trở về tao mới hảo hảo thu thập mày, nhìn xem ngày sau mày còn dám coi lời của tao thành gió thoáng bên tai nữa không? Ngoài ra, hôm nay mới chỉ xin được năm mươi ba đồng tiền mà thôi.

Muốn ăn cơm? Cũng không thể dễ dàng như vậy! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày không xin đủ ba trăm đồng, thì đừng hòng ăn cơm.”

Cô bé gái hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng vẫn kiềm nén không cho nước mắt tuôn trào xuống, đợi tâm tĩnh bĩnh ổn xong, nàng mới yếu ớt nói: “Ngày hôm nay con chưa ăn hột cơm nào, bụng thật sự quá đói.”

Thủy chung nàng vẫn không chịu gọi người phụ nữ trung niên này bằng mẹ.

Bời vì trong lòng nàng, “mẹ” là một cái danh từ cao quý.

Mà người phụ nữ trung niên này, căn bản không xứng đáng được gọi.

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh, nói: “Tao chẳng thèm quản mày có đói bụng hay không, cho dù mày bị chết đói tao cũng không quan tâm.

Tao nói cho cái mặt mày biết, hôm nay nếu mày không xin được ba trăm đồng tiền, thì đừng nói ăn cơm, sau khi trở về còn sẽ ăn no đòn! Mày vẫn đứng ờ đây làm cái gì? Mau đi xin tiền cho tao.”

Cô bé gái bưng chiếc bát tráng men sứt mẻ, xoay người chen vào đám đông.

Hai hàng lệ châu, theo trong vành mắt của nàng chảy xuống, dính đầy khuôn mặt dơ bấn, lộ ra da thịt trắng nõn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng bao lâu sau sắc trời đã xám xịt, dưới từng cơn gió lạnh xuy xuy, cô bé vẫn cầm theo chiếc bát tráng men đi ăn xin ở trong nhà ga.

Lúc này người phụ nữ trung niên ôm đứa nhô cuộn rút tại một góc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở trên nhà ga, theo sau mới gắt giọng hướng về phía cô bé mà quát lớn: “Uy, mày còn đứng ở đó làm cái gì? Mau qua đây giúp tao thu dọn đồ đạc, hôm nay gió lạnh quá, nhanh đi về thôi.”

Cô bé trông có vẻ hơi chần chừ, bởi vì nhiệm vụ ngày hôm nay vẫn chưa hoàn thành xong, nếu như quay trở về, không chỉ cam chịu đói khát, mà nhiều khả năng sẽ bị đánh đòn.

Thấy cô bé không chịu lại đây, người phụ nữ trung niên nhíu chặt lông mày, giận dữ hét: “Mày điếc sao? Mau lại đây!”

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi xuy xuy qua người cô bé, khiến nàng theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Mà sau khi gió lạnh thổi qua, một lần nữa nàng mờ mắt ra, thì không khỏi kinh ngạc phát hiện, trong chiếc bát tráng men của minh, chẳng biết từ đâu lại có thêm ba trăm nguyên tiền mặt.

“Tiền ở đâu thế nhỉ?” Cô bé gái kinh ngạc há hốc miệng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Tại bên cạnh nàng không hề thấy người nào khác.

Cuối cùng nàng đành ngẩng đầu lên nhìn giữa không trung, cái miệng nhỏ nhắn than thở nói: “Chẳng lẽ số tiền này là từ trên tròi roi xuống sao? Cám ơn lão thiên gia!”

Mắt thấy người phụ nữ trung niên đang giận dữ, cô bé gái cũng không dám lãnh đạm, vội vàng nhanh chân bước tới bên cạnh bà ta, đem tiền trong chiếc bát tráng men giao cho bà ta.

Nhìn số tiền trong chiếc bát tráng men, người phụ nữ trung niên nhất thời mỉm cười phớ lớ: “Ôi, không tệ lắm nhỉ! Hôm nay mày xin được hơn ba trăm đồng tiền, như thế nào trước kia không cố gắng như hôm nay đây? Tốt lắm, mau thu dọn đồ nghề, sau khi trở về, tao sẽ cho mày một phần cơm riêng!”

Ngay khi cô bé thu thập xong đồ đạc, người phụ nữ trung niên liền dẫn nàng, cùng mấy đứa nhỏ ăn xin, móc túi khác.

Cùng nhau rời khỏi nhà ga, hướng về xóm trọ mà bọn hắn cư ngụ.

Đám trẻ con cười cười nói nói, trò chuyện xem ngày hôm nay mi thu nhập được bao nhiêu.

Mà một số đứa., thì cúi đầu lặng thinh, chậm rãi lê bước đi.

Đi chẳng được bao lâu, thì đoàn người cũng về tói xóm trọ.

Đó là một căn nhà đơn sơ, toàn bộ trẻ con ở bên trong đều bị đám người lớn lừa gạt bán đi khỏi nhà.

Rồi bị ông chủ dùng hình phạt trách mắng, tôi luyện thành những tên móc túi, ăn mày tại nhà ga.

Thoạt nhìn trong căn nhà này có khoảng hơn mấy chục đứa trẻ.

Trông thấy nhóm người phụ nữ trung niên quay về, một tên nam nhân đầu trọc lóc, thần tình dữ tợn, đang cùng mấy gã bạn hữu ngồi nhắm rượu mua vui ở trong sân.

Nghe thấy động tĩnh, hắn liền quay đầu nhìn ra nói: “Đã về rồi sao? Ngày hôm nay thu hoạch như thế nào?”

Người phụ nữ trung niên, hiển nhiên rất e ngại tên nam nhân đầu trọc này, bà ta nhanh chóng bước tới bên cạnh hắn, đem số thu nhập ngày hôm nay xuất ra, nộp cho tên nam nhân đầu trọc.

Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng mụ ta cũng không dám tư tàng tiền riêng.

Bởi vì mụ phi thường rõ ràng, tư tàng tiền riêng sẽ có hậu quả như thế nào.

Tên nam nhân đầu trọc rút một trăm nguyên ném cho người phụ nữ trung niên, thỏa mãn cười: “Hôm nay thu nhập không tệ, cư nhiên lại hơn một ngàn đồng.

Tốt lắm, đây là phần tiền của bà, nhận lấy đi.”

“Cám ơn lão đại!” Người phụ nữ trung niên vui mừng nhận lấy số tiền một trăm đồng, ngoài miệng đã cười toe toét cả răng.

Sau khi khen ngợi người phụ nữ trung niên vài câu, tên nam nhân đầu trọc lại đem ánh mắt quẳng ném về phía một vị lão nhân gầy gò, tay phải thiếu mất một ngón cái.

Ngữ khí của hắn chuyến lạnh, chất vấn: “Cửu Chỉ, hôm nay ông thu nhập thế nào ít vậy? Hay là đã tư tàng đi rồi.”

Lão nhân gầy được gọi là “Cửu Chỉ” bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.

Vội vàng túm ra một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi ờ phía sau, nói: “Lão đại, dù tôi có lớn gan hơn tròi cũng không dám tư tàng chút nào nha.

Thu nhập ngày hôm nay tất cả đều vì con tiểu nha đầu này.

Hôm nay nó hành động không dứt khoát, bị nhân viên nhà ga tóm gọn, cho nên mọi người đều cảnh giác nhóm chúng tôi.”

“ủa? Thật sao?” Tên nam nhân đầu trọc liếc mắt nhìn thiếu nữ đang run rẩy đứng trước mặt Cửu Chỉ.

Cửu Chỉ khẩn trương nói: “Sự thật đúng là như vậy, lão đại, anh không tin tưởng tôi sao?”

“Tôi luôn tin tưởng ông không có lá gan nói dối trước mặt tôi!” Tên nam nhân đầu trọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liền quẳng ném lên trên người thiếu nữ: “Con người của tao, thưởng phạt đều phân minh.

Bởi vì mầy phá hỏng chuyện làm ăn của nhóm Cửu Chỉ, thậm chí mấy ngày tiếp theo sẽ không đủ thu nhập.

Nếu tao không trừng phạt mày, những kẻ khác sẽ khó lòng phục tùng! Cửu Chỉ, ông đánh chết con ranh này cho tôi, miễn là đừng đánh vào mặt nó, qua một hai năm nữa, còn phải bán nó vào nhà thổ.”

Cửu Chỉ vội vàng đáp ứng: “Dạ, lão đại, anh yên tâm! Giao chuyện này cho tôi giải quyết đi! Tuyệt đối sẽ không tổn thương đến khuôn mặt của con bé đâu.” Dứt lời, hắn tiếp nhận một chiếc gậy to ở trong tay thuộc hạ, không chút do dự vung gậy lên, muốn đánh về phía nữ hài.

“Phanh” Một thanh âm giòn tan vang lên, tiếp sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Khiến cho người ta ngạc nhiên chính là thanh âm thảm thiết kia, cũng không phải truyền ra từ trong miệng nữ hài, mà là do Cửu Chỉ phát ra.

Giờ khắc này, Cửu Chỉ đang vô lực ngồi bệt dưới mặt đất, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia in hằn một vết côn ấn đỏ bừng.

Máu tươi hòa cùng răng nanh cũng theo trong miệng mà rơi đầy trên mặt đất.

Cảnh tượng bất thình lình này, làm cho tất cả mọi người có mặt ở trong sân đều sợ ngây ra “Có..., có chuyện gì thế?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio